Xuyên Thành Vương Phi Lưu Đày Ta Kéo Cả Nhà Chồng Cùng Làm Giàu


Nàng lạnh run cầm cập, nước mưa tạt vào mắt nàng đến nỗi nàng gần như không mở mắt ra được.

Tên lính đánh giá Hứa Thấm Ngọc từ trên xuống dưới, không kiên nhẫn nói: "Ngươi tìm thủ lĩnh của chúng ta làm gì.

"
Hứa Thấm Ngọc lau nước mưa trên mặt: "Quân gia, mưa lớn quá, sườn núi này lại toàn là cát và đá, cộng thêm mưa lớn sẽ dễ gây ra sạt lở đất, đến lúc đó chúng ta đều bị chôn vùi trong lũ bùn, vì vậy ta đặc biệt đến tìm Trần phó uý, không thể ở lại đây lâu, tốt nhất là tiếp tục lên đường, vượt qua đoạn đường núi này, đoạn đường phía trước bằng phẳng, thích hợp để nghỉ ngơi hơn.

"
"Nha đầu ngươi biết cái gì.

" Gã binh lính cười khẩy một tiếng, căn bản không để lời Hứa Thấm Ngọc vào tai, bắt đầu xua tay đuổi nàng: "Đi đi đi, nhanh về đội ngũ của ngươi, nếu còn lằng nhằng, đừng trách ta không nể nang.

"
"Mã Lục, ngươi làm gì vậy!" Đằng sau truyền đến tiếng quát uy nghi, Hứa Thấm Ngọc ngoái đầu nhìn thì ra là Trần phó úy, Trần phó úy cao tám thước, thân hình vạm vỡ, trông khoảng bốn mươi tuổi, có bộ râu quai nón, không giận mà uy, làm người cũng chính trực, trên đường cũng không bao giờ đánh mắng phạm nhân lưu đày.

Mã Lục lập tức thu lại vẻ không kiên nhẫn trên mặt, quay đầu bẩm báo với Trần phó úy: "Thủ lĩnh, tiểu nương tử này nói ở đây sắp có lũ bùn, bảo chúng ta tiếp tục lên đường.

"
Trần phó uý nghe vậy, nhìn về phía Hứa Thấm Ngọc.

Hứa Thấm Ngọc cũng không nói nhiều, đội cơn mưa như trút nước đi đến bên sườn núi, tùy tiện đưa tay cào một cái, đất trên sườn núi lẫn với nước mưa chảy ầm ầm xuống.

Sắc mặt Trần phó uý hơi đổi, hắn là võ quan chuyên phụ trách áp giải phạm nhân lưu đày, hai mươi năm rong rủi khắp mọi nơi, kinh nghiệm phong phú, tất nhiên nhìn ra được đất mềm nhũn như vậy là không ổn, lập tức ra hiệu cho Mã Lục bên cạnh thổi tù và, bảo mọi người tiếp tục lên đường.

Dặn dò Mã Lục xong, Trần phó uý quay sang Hứa Thấm Ngọc nói: "Đa tạ tiểu nương tử đã báo cho.

"
Hứa Thấm Ngọc gật đầu, không nói thêm gì nữa, quay trở lại đội ngũ.

Lúc này mọi người đã bị tiếng tù và đánh thức, đều nhìn về phía trước, có người còn nhỏ giọng phàn nàn: "Đi cả ngày rồi, không thể nghỉ ngơi tử tế một chút sao? Còn chưa nghỉ đến nửa khắc, có phải muốn làm chết người ta không.

"
Đội lưu đày lần này, ngoài một nhà Bùi Nguy Huyền, còn có người nhà bên ngoại của Văn thị, tức là An Bình công trước đây, nay cũng bị giáng làm thứ dân, nhất mạch Văn gia.

Ngoài ra còn có một số phạm nhân trọng tội khác.

Những phạm nhân này đều bị còng tay, cùm chân, những trọng phạm này đều nhờ tân đế đăng cơ đại xá thiên hạ, được miễn tử hình, nhưng sẽ bị đày đi biên cương tiếp tục phục dịch, làm những công việc cực khổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui