"Công chúa, có ai không mau cứu công chúa."
Tôi bị trượt ngã xuống biển khi đang đi du lịch cùng ba mẹ, tôi lại không biết bơi, trong lúc vùng vẫy trong làn nước lạnh buốt lại nghe tiếng kêu cứu, không phải muốn cứu tôi mà cứu công chúa nào đó.
Cho đến khi ý thức của tôi dần dần mất đi, nước đã tràn vào khí quản khiến tôi không tài nào thở được.
Tôi cảm giác có ai đó nắm lấy eo tôi, bàn tay rất chắc chắn, tôi mơ màng muốn hé mắt nhìn người đang cứu tôi nhưng bất lực, tôi chỉ có thể cảm nhận là một người đàn ông mà thôi.
Năm nay tôi đã gần 30t rồi, vẫn chưa có mối nào có thể khiến tôi muốn tiến đến hôn nhân.
Gia đình tôi, bạn bè tôi đều hối thúc… nhưng bà cô già như tôi cảm thấy độc thân cũng không có gì không tốt.
Lúc tôi tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy là một cô gái rất trẻ, tóc búi hai bên, mặc trang phục ngày xưa.
Nhìn thấy tôi tỉnh lại, cô gái liền khóc òa lên.
"Công chúa, người làm Tiểu Mãn sợ đến đau tim."
Công chúa - cô gái này gọi tôi - một bà cô già là công chúa.
"Công chúa, là Tô tiểu thư đã đẩy công chúa xuống hồ… chỉ cần công chúa báo với Tướng quân, ngài ấy sẽ lấy lại công bằng cho người."
Tôi ngây ngô nhìn xung quanh xem có cái máy quay phim nào không, rồi nhìn sự chân thật trên người Tiểu Mãn liền oai oán than trời - vậy mà đã xuyên rồi.
Nhưng khoan 5 giây, cô gái nhỏ gọi tôi là công chúa, xuyên không lại trở thành con vua cũng không phải tệ à.
Tôi cười khanh khách với suy nghĩ mộng tưởng.
"Công chúa, người bị ngã đập đầu vào đâu rồi sao?"- Tiểu Mãn lo lắng nhìn tôi, nhìn xung quanh xem tôi có bị thương không.
"Ta không sao, nhưng sao ta lại không nhớ gì cả… đây là đâu… muội là ai, ta là ai? - Tôi lắc đầu, nhưng tôi không biết gì về nơi này, phải làm bộ bị mất trí nhớ mới hợp lý.
Tiểu Mãn sợ hại đến khóc thét lên như tôi chết đến nơi.
"Công chúa… công chúa đáng thương của em."
Sau khi nghe Tiểu Mãn kể lại về cuộc đời của cô công chúa mà tôi đang thế thân, tôi chỉ muốn quay về nhà làm bà cô già thì hơn, cô công chúa này còn thảm hơn cả tôi.
Hiện tại của tôi - một bà cô già được ông trời trả lại thanh xuân.
Công chúa tên Triệu Mỹ Nhi năm nay vừa tròn 16 tuổi, được gả vào phủ tướng quân tháng trước.
Công chúa con của một thê thiếp không có chỗ đứng trong cung đã mất.
Hahaha… ở đời thật cô 30t còn chưa lấy chồng, xuyên không trở về cổ đại chỉ 16t nhưng đã có chồng, không biết đây là chuyện vui hay chuyện buồn.
Dù tôi là đệ nhất phu nhân của Tướng quân nhưng xem ra không có chỗ đứng.
Trong khuôn viên gian phòng của tôi chỉ có tôi và Tiểu Mãn, lại nói Tiểu Mãn là nô tỳ theo tôi từ bé được Hoàng thượng ban cho mang theo khi xuất cung.
Tôi bị ngã như vậy mà không thấy người chồng Tướng quân kia đến thăm lấy một lần, chỉ là tôi đang tò mò mặt mũi chồng tôi ra sao mà thôi.
"Công chúa, người đi tìm tướng quân đi, nói rằng Tô tiểu thư đẩy người xuống ao, cục tức này nô tỳ không nuốt nỗi."
Tôi đang ngồi dùng bánh uống trà ngoài sân vườn thanh mát, cuộc sống này đúng là mơ ước của tôi… một mình hưởng thụ, không nhìn mặt sếp, không lo tiền sinh hoạt.
"Tô tiểu thư là ai, sao cô ta đẩy ta vậy?"
"Cô ta luôn lấy lý do đến thăm lão gia gia nên thường xuyên lui tới phủ Tướng quân, mục đích chính là muốn lấy lòng ngài ấy."
"Vậy đã lấy được lòng ngài ấy chưa?" - Tôi tò mò.
"Vì Hoàng thượng ban hôn nên không thể làm trái ý, trước kia lão gia gia có ý định rước Tô tiểu thư cho Tướng quân.
Nhưng mà giờ ngài ấy đã lấy Công chúa rồi, cô ta còn mặt dày không buông, vậy mà còn hãm hại người."
Thì ra là có chuyện này, nhưng theo tôi thấy tên Tướng quân đó cũng nào có yêu thương gì người vợ được ban cho này, đúng là ấu trĩ.
"Em đã nói với Tướng quân là cô ta đẩy ta chưa?"
"Em nói rồi nhưng cô ta chối… còn cho người… à không có gì, nhưng công chúa trực tiếp nói, Tướng quân không muốn quản cũng phải quản."
Tôi nghe giọng điệu của Tiểu Mãn rất ấm ức, liền đi tới vén tay áo của nàng ta thì nhìn thấy những vết tụ máu vẫn còn in hằn trên bàn tay mập mạp trắng nõn nà của Tiểu Mãn.
"Công chúa, chỉ là Tiểu Mãn bị ngã… người đừng đuổi Tiểu Mãn đi."
Tôi chu miệng thổi những vết thương bị xước ra ửng hồng lên, trông có vẻ đau đớn.
"Đau lắm phải không?"
"Công chúa, người không còn sợ nhìn thấy máu nữa sao?" - Tiểu Mãn vui mừng nói.
Tôi mỉm cười, không tiện nói tôi bây giờ nào phải công chúa của cô ấy, chỉ là mượn thân xác này để sống tiếp một kiếp khác.
"Tiểu Mãn, nếu Tướng quân tin ta thì dù ta không nói gì cũng sẽ làm chủ cho ta rồi, đã không tin thì có nói ra chỉ e làm trò cười cho bọn chúng.
Vậy nên, em muốn nuốt cục giận này, nghe lời ta ta sẽ báo thù cho em."
Tiểu Mãn há to miệng nhìn tôi, chắc cô công chúa ngày xưa hiền dịu thục nữ lắm.
Còn tôi, đã sống lăn lộn gần 30 năm rồi, những gì trải qua cũng học được một số bài học kha khá.