Xuyên Thời Gian Để Gặp Tân Lang Như Ý


Xem ra sức khỏe của tôi cũng trâu bò… có những lúc tôi cứ ngỡ bản thân sắp không thể chịu đựng nỗi nhưng con người cũng không dễ chết như vậy.
"Triệu Mỹ Nhi, chỉ cần cô chấp nhận dọn ra khỏi gian phòng của ta, ta sẽ giúp cô xin Tổ mẫu tha cho cô." - Tô Hinh Dư đắc ý nhìn tôi đang chật vật.
Đôi môi tôi khô khốc, mùi tanh của máu cũng học lên mũi… nhưng nó không tanh bằng nhân phẩm của Tô Hinh Dư.
Tôi lười trả lời cô ta, tôi mệt rồi…
"Được, vậy cô cứ chịu phạt đi… công chúa haha."
Tô Hinh Dư quay lưng rời đi.
"Tử Ngôn, huynh… huynh… không phải hôm nay huynh đang ở trong cung cùng Thái tử luyện võ sao?"
Tô Hinh Dư kinh ngạc khi nhìn thấy Trương Tử Ngôn quay về, nhìn phía sau là Tiểu Mãn liền hiểu lý do.
"Hôm qua ta đã nói muội không được đến Tướng phủ, tại sao muội có mặt ở đây?"
Tô Hinh Dư xấu hổ cúi mặt.
"Công chúa, người có sao không? Kẻ nào, kẻ nào dám khiến ra thành ra thế này?" - Tiểu Mãn quỳ xuống ôm lấy tôi khóc lớn.
Tôi xoa đầu Tiểu Mãn gắng cười:"Ta không sao, muội đừng khóc."
Trương Tử Ngôn nhìn tôi rồi nhìn hai tên lính canh.

"Tướng quân, Lão phu nhân ra lệnh phạt, chúng nô tài chỉ làm theo lệnh."
"Tử Ngôn, không lẽ huynh muốn làm trái theo lời của Tổ mẫu." - Tô Hinh Dư nói, cô ta biết Trương Tử Ngôn vô cùng hiếu thuận với Lão phu nhân.
"Tướng quân, cầu xin người cứu Công chúa… cơ thể công chúa yếu ớt sao có thể chịu được sự hành hạ này." - Tiểu Mãn vừa quỳ vừa tiến về phía Trương Tử Ngôn cầu xin.
Tôi cũng không hy vọng hắn ta cứu tôi.
Hắn ta ghét tôi như vậy.
Trương Tử Ngôn không nói gì, đi về phía bên trái của tôi, quỳ xuống bên cạnh.
Hắn ta cao lớn, vậy mà cái bóng của hắn che chắn ánh nắng đang chiếu vào người tôi.
Bên trong, Lão phu nhân nhanh chóng đi ra ngoài nhìn về phía Trương Tử Ngôn xót xa.
"Tử Ngôn, con đang làm gì vậy, sao con lại quỳ ở đó… mau đứng lên cho tổ mẫu." - Lão phu nhân xót xa nói.
Đúng là cháu ruột nên bà ta xót…
Còn tôi, bà ta còn chẳng nhìn đến.
"Tổ mẫu, thê tử của con làm sai… con là phu quân của nàng ấy cũng đáng bị phạt… Trời nắng nóng, Tổ mẫu vào trong nghỉ ngơi, con chịu phạt xong sẽ đến nhận tội với người."
"Sao lại như vậy được, ai làm sai thì phạt người đó.

Tử Ngôn, con đang chống lại Tổ mẫu sao?"
Tô Hinh Dư ra vẻ vỗ về:"Tổ mẫu, người có thể vì Tử Ngôn mà tha lỗi cho Triệu Mỹ Nhi được không? Huynh ấy đường đường là Tướng quân lại quỳ gối chịu phạt… tin này đồn ra ngoài thật sự quá mất mặt."
"Tiểu Dư, con nói đúng.

Mau đứng lên hết đi, Tử Ngôn… con đưa cô ta theo ta vào nhà chính ta có việc muốn nói."
Tiểu Mãn đỡ tôi đứng lên.

Đứng được mới lạ.
Tô Hinh Dư nhìn tôi đắc ý, tôi nén đau tựa vào Tiểu Mãn bước vô nhà chính.
Tôi ngồi ghế bên cạnh Trương Tử Ngôn, Lão phu nhân ngồi ghế trưởng bối bên cạnh bà ta luôn có Tô Hinh Dư.

"Tử Ngôn, Trương gia ta đã từ lâu rồi không nghe thấy tiếng trẻ con.

Tổ mẫu cũng đã già rồi, rất mong trước khi ta đi gặp cha mẹ con, ta có thể nhìn thấy đích tử nhà họ Trương."
Muốn tôi sinh con cho Trương Tử Ngôn?
Nghĩ tới thôi cũng không muốn nghĩ.
"Tổ mẫu, chuyện này…" - Trương Tử Ngôn ấp úng.
"Chuyện này không cần con phải lo lắng… tổ mẫu định sẽ bàn với con việc lập thêm nhị phu nhân cho Trương gia ta."
Thì ra là muốn rước Tô Hinh Dư về làm lẻ.
Tôi cực kì ghét chuyện không chung thủy.

Tuy tôi và hắn không yêu thương gì nhưng đã kết tóc làm vợ chồng rồi… thì phải giữ lấy sự thủy chung.
Tôi biết ở thời đại này hắn lập thiếp là chuyện bình thường… nhưng tôi không thể chấp nhận.
"Thưa Tổ mẫu, con không đồng ý." - Tôi lên tiếng.
"Chuyện này cô không có quyền lên tiếng." - Lão phu nhân trách mắng.
Trương Tử Ngôn nhìn tôi… có lẽ hắn nghĩ tôi là một kẻ vô phép.
"Tổ mẫu, con cũng không đồng ý." - Trương Tử Ngôn nói.
Tô Hinh Dư bắt đầu giả vờ cúi mặt khóc, khiến Lão phu nhân xót xa cho cô ta.
"Tử Ngôn, Tiểu Dư đã chăm sóc Tổ mẫu mấy năm nay luôn hiếu thuận với ta, đã vậy còn có ý ái mộ con… nếu không phải Hoàng thượng ban hôn, thì Tiểu Dư đã là đại phu nhân Trương gia rồi."

"Tổ mẫu, con và Mỹ Nhi thành thân chưa bao lâu đã vội cưới thêm thê thiếp sẽ khiến Hoàng thượng không hài lòng… vả lại, Tô tiểu thư là con của Tể tướng đại nhân… để nàng ấy làm thê thiếp cũng là thiệt thòi cho nàng ấy, vả lại Tể tướng chắc chắn sẽ không chấp nhận."
Tôi nghe Trương Tử Ngôn nói được câu được câu mất… toàn thân tôi rã rời nóng bừng.

Có lẽ tôi bị sốt rồi thì phải, nếu không có Tiểu Mãn cho tôi dựa có lẽ tội đã ngã quỵ xuống sàn.
Tuy không nghe hết câu, nhưng tôi biết Trương Tử Ngôn từ chối không lập thiếp khiến tôi vô cùng an tâm, vô cùng hài lòng.
"Công chúa, công chúa… sao người nóng vậy" - Tiểu Mãn lo lắng gọi tôi.
Tôi không mở nổi mắt nhìn cô bé nữa… tôi cảm thấy rất mệt.
"Tướng quân, xin người cứu công chúa." - Tiểu Mãn ôm lấy tôi cầu xin.
Tôi cảm giác toàn thân tôi được bế lên….cái mùi hương này đúng là quen thuộc.
"Mau gọi đại phu."
Tiếng Trương Tử Ngôn có vẻ hoảng…
Hắn ta mà hoảng vì tôi ư, tôi cũng không nghĩ được nhiều… tôi mệt lắm chỉ muốn ngủ thôi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận