Tôi không biết bơi…
Nhưng vì Tiểu Mãn tôi phải đánh liều thôi.
Được rồi tôi thừa nhận chính tôi cũng không muốn hắn nạp thiếp.
Những ngày tháng vừa qua, tôi có chút không nỡ rời đi… tôi thật sự có chút thích hắn nhưng tôi luôn tự phủ nhận điều đó, chỉ vì tôi sợ.
Tôi để toàn thân lơ lửng chìm dần dưới lòng nước.
Tôi nhắm mắt lại… bỗng dưng từng mảng kí ức của tiểu công chúa lại hiện ra trong đầu… tôi vẫn là Mỹ Mỹ của thế kỷ 21 nhưng lại mang ký ức của Triệu Mỹ Nhi của Triệu quốc.
Ông trời dường như trao cho tôi một sứ mạng đặc biệt.
Cho tôi một cuộc sống mới, cũng cho tôi một thử thách mới.
Tôi - là nội gián, mục đích đến Tướng phủ để thăm dò Trương Tử Ngôn.
Triệu Mỹ Nhi yêu Trương Tử Ngôn từ lần đầu tiên gặp gỡ khi còn ở trong cung.
Chỉ là tính tình nhút nhát nên không dám đến gần, cũng không dám chủ động.
Sau khi được ban hôn với Trương Tử Ngôn, Triệu Mỹ Nhi rất vui mừng… nhưng còn chưa mừng rỡ được bao lâu thì cô đã bị Hoàng thượng gọi đến, cô có nhiệm vụ thăm dò Trương Tử Ngôn vì trong tay hắn nắm hàng vạn quân lính… ông ta lo sợ một ngày Trương Tử Ngôn tạo phản sẽ dễ như trở bàn tay.
Muốn lật đổ Trương Tử Ngôn là điều không thể, nhưng cũng không tin tưởng.
Vậy nên, Trương Tử Ngôn sao có thể không tận tường ngụ ý của Hoàng đế, nhưng hắn cũng khinh bỉ Hoàng đế quá xem thường hắn… một Triệu Mỹ Nhi thì có thể làm gì được hắn.
Tôi cảm thấy ngạt thở, cảm thấy eo mình được kéo chặt bằng một bàn tay cứng cỏi.
Tôi mở mắt ra nhìn đối phương, là hắn.
Tôi biết hắn chắc sẽ cứu tôi.
Tôi tin tưởng điều đó nên mới có cái gan nhảy xuống.
Hắn cũng nhìn tôi, sau đó đưa đôi môi hắn chạm vào môi tôi.
Nhạt lắm, không có vị gì cả… nhưng tim tôi muốn rơi ra rồi.
******************
Khi tôi tỉnh lại, quần áo đã được thay ra khô ráo.
Hôm qua náo loạn hôn lễ, chắc chắn bọn họ cũng không bái đường thành thân phải không?
Tôi nghe tiếng bước chân đi vào, tốt nhất cứ nhắm mắt giả vờ.
"Nàng ấy chưa tỉnh?" - Giọng của Trương Tử Ngôn hỏi.
"Tướng quân, thân thể công chúa vốn yếu ớt, lần trước bị phạt vết thương ở chân vẫn chưa lành nay lại chịu thêm chuyện này nô tỳ chỉ sợ Công chúa sẽ ngã bệnh mất." - Giọng Tiểu Mãn tràn đầy lo lắng
"Ngươi ra ngoài đi."
Tôi nghe tiếng bước chân rời khỏi phòng.
Tôi biết hắn vẫn còn ở lại nên không muốn mở mắt ra.
"Mỹ Nhi, chưa ai nói với nàng rằng nàng giả vờ ngủ rất tệ sao?"
Nhìn ra tôi giả ngủ sao… xấu hổ chết đi mất.
Tôi từ từ mở mắt nhìn hắn.
"Trương Tử Ngôn, ta chưa chết sao?"
Tôi giả vờ ngây ngô hỏi.
"Nàng thật sự không nhớ những gì dưới nước sao?"
Ý hắn là chuyện hắn hôn tôi phải không?
Chiếm lợi ích của tôi còn đắc ý.
"Ta ngã xuống nước liền ngất đi, không nhớ gì cả."
Trương Tử Ngôn đi lại gần giường ngủ, hắn cúi người xuống thật gần gương mặt tôi.
"Là ta đã cứu nàng."
Vâng, xin đội ơn người.
Tôi chán ghét đẩy người hắn… không ngờ tay tôi lại còn yếu lại vô tình thành kéo hắn gần hơn, ôm sát lấy tôi.
"Dùng thân báo đáp?"
Bên ngoài, tiếng bước chân rất đông người tiến vào…
Tôi còn chưa kịp đẩy hắn ra lần nữa thì giọng nói bên ngoài đã vọng vào.
"Tổ Mẫu người xem, nàng ta thật không biết xấu hổ." - Tô Hinh Dư liền nói.
Trương Tử Ngôn nghe giọng Tô Hinh Dư nói với Lão phu nhân liền chủ đông đứng lên.
"Tổ mẫu."
Tôi cũng ngồi dậy.
"Tổ mẫu, thân thể Mỹ Nhi còn yếu, xin phép không hành lễ với người."
"Thân thể còn yếu, vẫn còn quyến rũ Tử Ngôn được, nhưng không thể hành lễ với bà già này." - Lão phu nhân này vẫn luôn ác cảm với tôi.
Thôi thì bà ấy cũng có tuổi, bước xuống hành lễ với bà ấy cho êm ấm.
Tôi muốn bước xuống đất thì Lão phu nhân lại lên tiếng.
"Không cần cô giả vờ hiếu thuận, bà lão như ta lại mang tiếng ác trước mặt Tử Ngôn.
Chuyện lần này cô phá hỏng hôn lễ của Tử Ngôn và Hinh Dư… cô phải cho ta lời giải thích."
Tôi cần phải giải thích sao?
"Tổ Mẫu, là lỗi của con, đáng ra con không nên đồng ý hôn sự này."
Tô Hinh Dư nghe xong liền khóc ngất:"Tử Ngôn, chàng có biết mình đang nói gì không? Dù chúng ta chưa bái đường nhưng cả kinh thành này ai cũng biết ta đã gả cho chàng… chàng nói không nên đồng ý là ý gì?"
Lão phu nhân nghe xong cũng thấy đau lòng thay liền vỗ về:"Dù chưa bái đường nhưng Tiểu Dư vẫn sẽ là nhị phu nhân của Trương gia…"
"Tổ Mẫu, người làm vậy là trái với truyền thống và đạo lý của tổ tiên, chưa bái đường, chưa ra mắt tổ tiên sao lại có thể thành phu thê.
Tô Hinh Dư, cô còn chưa chịu quay về nhà mà còn mặt dày ở lại nơi này… để cả Tướng phủ này xì xào bàn tán cười vào mặt cô sao."
"Ai dám…" - Tô Hinh Dư tức giận nói.
"Đúng là trước mặt bọn họ không dám, nhưng phía sau cô có cấm được họ không? Tân nương đón đến phủ cũng không thể bái đường… còn không tự cảm thấy xấu hổ trở về mà còn mặt dày ở lại."
Tô Hinh Dư nghe vậy, khóc lớn rồi chạy đi mất.
"Cô… cô dám."
"Tổ Mẫu, chắc người quên mất con là ai rồi.
Con là công chúa, con của Hoàng thượng… Trương Tử Ngôn muốn nạp thiếp, trừ khi con không muốn làm nương tử chàng nữa, còn không không kẻ nào được phép."
"Người đâu, mau mang gia pháp ra." - Lão phu nhân tức giận.
"Vài ngày nữa con sẽ vào cung thỉnh an Thuận phi nương nương, nếu trên người còn có vết thương gì, con cũng không giấu nổi." - Tôi đáp.
"Người đâu, đưa Lão phu nhân về phòng nghỉ ngơi." - Trương Tử Ngôn cho người đưa Lão phu nhân về phòng.
Tôi cảm thấy hiểu hơn một chút về cuộc sống của Triệu Mỹ Nhi, còn đáng thương và thê thảm hơn cả tôi.
Trương Tử Ngôn vậy mà không hề tức giận khi tôi chọc bà nội của hắn.
Hắn nhìn tôi với ánh mắt khó đoán.
"Mỹ Nhi, đây mới đúng là nàng… cô công chúa gan lỳ khi lần đầu tiên ta gặp nàng."