"Tướng quân, Lão mời người quay về động phòng với tân nương tử… đừng để lỡ giờ lành." - Bên ngoài có tiếng đập cửa gọi lớn.
Tôi đưa ánh mắt đầy oán hận nhìn hắn, bàn tay tôi đau nhói đỏ ửng lên, một chút nữa là hắn sẽ thật sự bố chết tôi sao?
"Cút đi." -Trương Tử Ngôn từ bên trong nói lớn.
Người bên ngoài dường như không bỏ cuộc, nhưng cũng e sợ uy lực của Trương Tử Ngôn mà không dám đập cửa nữa.
"Tướng quân, hôm nay là đại hôn người không thể bỏ mặc nhị phu nhân không quan tâm được."
Trương Tử Ngôn bước gần về phía tôi, hắn nâng cằm tôi lên, hơi thở của hắn phả lên gương mặt tôi, ánh mắt hắn ta nhìn sâu vào mắt tôi.
Tôi chỉ cảm thấy hắn đang thật sự muốn lấy mạng tôi.
Quan hệ của tôi và hắn bây giờ như là ngươi không giết ta, thì ta sẽ giết ngươi.
"Triệu Mỹ Nhi, nàng đúng là thật thích giả vờ…mới đến Tướng phủ liền trưng ra dáng vẻ yếu đuối để lấy lòng dụ dỗ ta, sau đó lại trở nên dáng vẻ cứng cỏi không khuất phục để thu hút ta… nàng làm mọi cách để lấy lòng ta chỉ vì lệnh của Triệu Vương, muốn lấy thông tin từ ta."
Tôi cười mỉa mai:"Vậy cuối cùng thì sao, ngài đã lạc vào lưới tình với ta chưa?"
Trương Tư Ngôn bật cười lớn:"Lạc rồi… đã lạc rồi…"
Tôi cũng không ngờ hắn ta lại tự thú.
"Triệu Mỹ Nhi, nàng biết Tô Tử Khiêm có ý đồ với nàng nên muốn dùng hắn khiêu khích ta, để ta không thể buông tay nàng đúng không?"
Tô Tử Khiêm có ý với tôi sao? Trong kí ức của Triệu Mỹ Nhi không hề có chuyện này.
"Nếu nàng đã chọn quay lại nơi này, thì phải tự mình chịu lấy hậu quả."
Trương Tử Ngôn buông cằm tôi ra, hắn rời đi ra khỏi cửa.
"Tướng quân, mời người quay về phòng tân hôn."
Người hầu bên ngoài nhìn thấy Trương Tử Ngôn liền cúi đầu nói.
Hắn và đoàn người cũng lần lượt rời đi.
Nghĩ tới việc hắn động phòng với Tô Hinh Dư mà trong lòng tôi rối ren.
Tôi đi qua đi lại trong gian phòng, thời khắc cứ trôi qua… trong đầu tôi lúc nào cũng nghĩ đến cảnh Trương Tử Ngôn ân ái với To Hinh Dư.
Không được, tôi không muốn mất Trương Tử Ngôn… lâu lắm tôi mới có thể yêu lấy một người, để dành được tình yêu thì phải đấu tranh.
"Tiểu Mãn."
"Công chúa, người không sao chứ?"
"Đốt đi."
"Hả…"
"Đốt nơi này đi."
Tiểu Mãn đi theo tôi thời gian qua, cũng hiểu phần nào tính khí của tôi.
Tôi và Tiểu Mãn dùng nhọ nồi bôi lên gương mặt cho lấm lem, sau đó ngọn lửa đốt cháy ngùn ngụt khắp gian phòng cũ nát.
Tôi và Tiểu Mãn trốn trong một góc bên ngoài.
Bọn người trong phủ Tướng quân chạy tới chạy lui dập lửa, Trương Tử Ngôn cũng đã chạy đến.
"Công chúa đâu rồi, đã cứu được công chúa chưa?" - Trương Tử Ngôn hỏi người hầu đang dập lửa.
"Tướng quân, lúc phát hiện ngọn lửa đã bao trùm gian phòng rồi… công chúa bị kẹt bên trong không thấy ra ngoài."
Trương Tử Ngôn nhìn vào đám lửa, hắn nhanh chóng chùm một tấm vải lớn lao vào bên trong.
Vậy mà hắn ta liều mình muốn cứu tôi.
Lỡ hắn có chuyện thì sao… tôi có chút ân hận.
Tôi muốn chạy ra nhưng lúc này Tô Hinh Dư chạy đến cản Trương Tử Ngôn.
"Tướng quân, nguy hiểm lắm… chàng không thể vào… người đâu mau ngăn Tướng quân lại."
Bọn binh lính nhanh chóng ngăn Trương Tử Ngôn không cho hắn lao vào.
Nhưng bọn chúng dường như không phải đối thủ của hắn, Trương Tử Ngôn đánh ngã từng người.
"Tử Ngôn, còn không mau dừng tay."
Lão bà bà cũng xuất hiện.
"Tổ mẫu, Mỹ Nhi còn kẹt bên trong… nhi tử phải cứu nàng ấy." - Trương Tử Ngôn quỳ xuống trước mặt Lão bà bà.
"Con nhìn xem, ngọn lửa đã thiêu rụi tất cả rồi… con có lao vào cũng không thể cứu được người mà có thể bị kẹt trong đó.
Nhà họ Trương chỉ có một mình con..
con muốn Trương gia tuyệt tự mới hài lòng hay sao?"
"Nhưng… Mỹ Nhi…"
Trương Tử Ngôn nhìn vào ngọn lửa, ánh mắt đầy đau lòng.
Tôi còn nhìn thấy nét cười lộ rõ trên gương mặt Tô Hinh Dư.
"Con muốn vào đó… vậy để thân già này chết cùng con… Cả Tiểu Dư nữa, con vừa thành thân lại muốn để con bé thành quả phụ."
Trương Tử Ngôn đứng yên bất động nhìn vào đóng đổ nát, khói mịt mù…
Tô Hinh Dư đã dìu Lão bà bà quay về nghỉ ngơi.
Hắn ta quỳ xuống…
"Mỹ Nhi, ta có lỗi với nàng…"
Tôi nhìn thấy hai vai hắn rung lên… là hắn đang cười hay khóc?