Xuyên Thời Gian Để Gặp Tân Lang Như Ý


Đêm nay trời tối đen như mực, đám cháy cũng được khống chế chỉ còn lại đống đổ nát đen đúa.
Thân người Trương Tử Ngôn vẫn đang quỳ trước đống đổ nát đó, ánh mắt hắn vô hồn, thống khổ như mất đi thứ gì đó rất quan trọng.
"Công chúa, chúng ta ra thôi… Tướng quân đã quỳ ở đó lâu lắm rồi."
"Đợi thêm một lúc nữa."
Từ bên ngoài, Tô Hinh Dư bước đến gần Trương Tử Ngôn, cô ta cũng vờ như đau lòng khóc lóc.
"Tử Ngôn, người cũng đã không còn… chàng đừng quá đau lòng.

Đây chỉ là tai nạn, không ai muốn công chúa phải chết thảm như vậy."
Trương Tử Ngôn không đáp, cũng không quan tâm đến lời Tô Hinh Dư nói bên tai.
"Vẫn còn có thiếp luôn ở bên cạnh chàng, luôn đứng về phía chàng… Tử Ngôn, công chúa mất đi cũng không phải chuyện không tốt… dù sao công chúa cũng là mối nguy hại của chúng ta."
Thì ra trong lòng của bọn họ đã coi tôi như là mối nguy hại cho âm mưu đoạt vị của bọn chúng.
"Câm miệng"
Trương Tử Ngôn vừa quỳ vừa nói, ánh mắt hắn hướng về phía Tô Hinh Dư đầy sự lạnh nhạt:"Cút đi… để ta yên."

Tô Hinh Dư bị mắng liền khóc lóc chạy đi.
"Tướng quân, có mật báo." - Vũ Hán từ phía ngoài bước vào nói.
Trương Tử Ngôn lúc này vẫn không rời mắt khỏi đống đổ nát, ánh mắt dời về phía Vũ Hán liền đứng lên.
"Nói đi."
"Người ở Xuyên Lộ báo tin, bên Xuyên Lộ đã đột nhập kinh thành." - Vũ Hán nói
"Bọn chúng muốn giết Triệu Vương để dễ dàng tấn công vào Triệu quốc… có phải là quá vội vàng."
Vũ Hán lắc đầu:"Quân Xuyên Lộ tuy không phải quá mạnh, nhưng không phải vô dụng…bọn chúng vừa chiếm được khu Cổ Mãn chỉ trong một trận đấu."
Trương Tử Ngôn gật đầu:"Cho người tra tung tích bọn chúng ở kinh thành đi…bắt sống mang về đây."
"Tuân lệnh, Tướng quân."
Vũ Hán muốn rời đi nhưng rồi xoay người lại vỗ vai Trương Tử Ngôn nói thêm:"Xin người đừng quá đau buồn, kế hoạch của chúng ta đã hoàn thành một nửa."
Nói xong, cả hai liền rời đi.
"Công chúa, Trương tướng quân dường như sắp hành động rồi, người có nên nhanh chóng báo về với Triệu vương." - Tiểu Mãn nói nhỏ với tôi.
Báo về Triệu Vương sao?
Tôi có nên không?
"Tiểu Mãn, chúng ta rời khỏi nơi này thôi, để bọn họ nghĩ ta và muội đã chết rồi cũng tốt."
"Công chúa, người muốn quay về hoàng cung sao?"
"Được, quay về gặp phụ hoàng, người của Xuyên Lộ muốn hành thích phụ hoàng… phải quay về báo tin."
Triệu vương trong kí ức của Triệu Mỹ Nhi là một bạo chúa tàn bạo, ông ta có vô số cung phi trong cung, lại còn không quan tâm đến triều chính.

Nhưng dù sao ông ấy vẫn là phụ hoàng của Triệu Mỹ Nhi, tôi không thể xem như không biết điều gì.
Vì đám cháy nên trong phủ tướng quân náo loạn một trận không phòng bị canh gác như mọi ngày.

Tôi và Tiểu Mãn trèo tường thoát ra ngoài một cách dễ dàng.

"Nghĩ ngơi trước đi, ngày mai chúng ta đi tiếp." - Tôi đưa Tiểu Mãn tìm một nhà nghỉ dừng chân lại.
Cả một đêm quá mệt mỏi.
Lúc đầu, tôi chỉ muốn phá không cho hắn động phòng nhưng lại biết được quá nhiều thứ.
Đúng như Tô Hinh Dư nói, nếu hắn đã quyết tâm tạo phản thì tôi chính là mối nguy hại… cả tôi và hắn.
Tôi ở lại Tướng phủ, đúng là chỉ có con đường chết.
Quay về hoàng cung, cũng có thể một ngày nào đó khi Trương Tử Ngôn dẫn quân tiến vào… tôi cũng sẽ chết dưới tay hắn.
Số phận đã sắp đặt, tôi và hắn chính là hai bên chiến tuyến, kẻ sống người chết.
Tôi và Tiểu Mãn nhận phòng, có lẽ con bé quá mệt nên vừa nằm xuống liền ngủ.

Tôi xoay qua xoay lại không ngủ được, nhìn ra ngoài cửa liền thấy bóng đen chạy lướt qua cửa phòng.
Không phải là giả chết rồi mà còn bị truy đuổi chứ?
Những bóng đen nhiều dần và chỉ chạy ngang qua cửa phòng tôi.

Tôi nghe tiếng đánh nhau ở phòng bên cạnh, tôi liền tò mò hé cửa nhìn ra ngoài.
Từng tên áo đen bị đá văng ra khỏi phòng, dường như bọn chúng đều đã chết hết…
Cái thời đại, nhắm mắt mở mắt không biết khi nào sẽ chết.
Tôi nhìn thấy Vũ Hãn từ phía ngoài bước vào, sợ hắn ta nhìn thấy liền núp đi… lúc này tiếng đánh nhau ở phòng bên cạnh ngày một rõ hơn, tiếng đổ vỡ khiến tôi có chút hoảng.

Có khi nào đánh nhau hăng say quá mà đánh vào phòng tôi không? Lúc này sẽ bị Vũ Hán phát hiện thì Trương Tử Ngôn chắc lại càng ghét tôi hơn.
"Tiểu Mãn… dậy đi."
Tiểu Mãn dụi mắt nhìn tôi, sao đó lại nghe thấy tiếng động liền ngồi bật dậy.
"Có chuyện gì vậy?"
"Theo ta… ở đây không ổn rồi."
Tôi nắm chặt tay Tiểu Mãn lần mò hé nhìn ra cửa, không thấy bóng dáng của kẻ nào liền rón rén đi theo thành cầu thang mà thoát thân.
"Công chúa… người làm gì ở đây?"
Trước mặt tôi là một nam nhân mặc trên thân y phục quân nhân, gương mặt nhìn tôi đầy hiếu kì.
Không biết gặp hắn ta….là tốt hay xấu đây?
"Đại nương tử, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Phía sau lưng tôi lại truyền đến một thanh âm quen thuộc.
Tôi xoay ngoài nhìn người đàn ông đang cười nhìn tôi, phía sau là hai người thân cận của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận