Hắn ta tức giận rời đi.
Tôi cũng ngẩn ngơ mất vài phút.
Ông trời có phải nhìn thấu tâm can của tôi, trước kia kén cá chọn canh hiện tại gặp ngay một cực phẩm làm chồng nhưng bị ghẻ lạnh.
Tôi và Tiểu Mãn đi vào bên trong gian phòng thì một bóng đen phi như bay đáp xuống ngay giữa sân… không ngờ cái loại võ công chỉ có trên phim này hôm nay tôi được tận mắt chứng kiến.
Mà khoan, bịt mặt áo đen có phải muốn đến lấy mạng cô công chúa nhỏ này không.
Tôi sợ đến không thốt nên lời.
"Công chúa, là ta… đừng sợ."
Tên áo đen tháo bịt mặt để lộ gương mặt có chút gian xảo… tôi coi phim bộ nhiều nên biết rõ gương mặt này thường vào vai phản diện à.
Tôi nhìn hắn nắm tay tôi, cầu cứu nhìn Tiểu Mãn.
"Sao ngài dám xông vào nơi này… để Tướng quân phát hiện không những ngài phải chết mà còn ảnh hưởng đến công chúa."
Tiểu Mãn hoảng sợ.
"Công chúa, ta rất nhớ nàng… còn nàng, vì sao lại chấp nhận gả cho kẻ nàng không hề yêu thương."
Nếu là tôi thì tôi cũng chọn Tướng quân nha.
Dù gì Tướng quân vẫn đẹp trai hơn.
"Ngài đi đi, hãy quên công chúa đi.
Giờ công chúa cũng đang bị mất ký ức rồi, công chúa không còn nhớ đến ngài nữa."
Tiểu Mãn tức giận nói…
"Mỹ Nhi… ta không tin nàng đã quên ta… Nói cho ta nghe, tên họ Trương kia đã làm gì khiến nàng ra như vậy."
"Ngài bình tĩnh đi." - Tôi đưa ánh mắt nghiêm nghị nhìn tên áo đen.
Có lẽ trong mắt tôi có sự xa cách nên hắn liền khựng người, cũng không còn quá kích động.
"Mỹ Nhi… nàng…"
"Ta không biết trước kia ta và huynh là thế nào nhưng hiện tại ta là người của Trương gia… xin huynh tự trọng."
Tôi vừa quay lưng đi hắn ta đã ôm lấy eo tôi, kéo tôi ôm chặt vào lòng hắn.
"Bao vây gian phòng này lại, có thích khách… mau bắt thích khách."
Bên ngoài tiếng quân lính kéo nhau chạy âm vang, vừa chạy vừa hô to khí thế như muốn dọa người.
Lúc tôi định thần lại được chính là đang nằm trong vòng tay của tên áo đen, đối điện là Trương Tử Ngôn đang vung kiếm về phía chúng tôi.
Thanh kiếm sắc bén sáng loáng khiến tôi muốn hoa mắt, nhìn khí thế oai phong của hắn ta thật mê người.
"Mau thả người." - Trương Tử Ngôn nói.
Tên áo đen dùng một tay ôm lấy toàn thân khiến tôi không tài nào thoát ra được, hắn ta dùng một con dao găm đặt vào cổ tôi uy hiếp đám đông phía trước.
Tôi đúng không hề nhìn sai người mà, vừa lúc nãy còn nói lời nhớ thương hiện tại lại muốn dùng tôi làm con tin.
"Công chúa cẩn thận, ngươi không được hại công chúa." - Tiểu Mãn khóc lóc trong sợ hãi.
Trương Tử Ngôn dường như không hề lay động dù tên áo đen có dùng tôi làm con tin… tôi cảm giác cơn lạnh lẽo từ con dao sắc lạnh kia dường như muốn xiên vào da thịt tôi.
"Giết cô ta đi, dù sao ta cũng không cần cô ta nữa.
Hoàng thượng có truy cứu, ta cũng không liên can...!mau mau nhanh chóng giúp ta xử lý cô ta đi." - Trương Tử Ngôn buông gươm xua tay.
Này...!tôi biết hắn không yêu cô công chúa nhỏ này nhưng cũng không đến mức vô tình như vậy chứ.
"Mỹ Nhi, nàng đã nghe rõ chưa, hắn ta không những không yêu nàng mà còn muốn nàng chết đi."
Tôi có bị điếc đâu...!chẳng phải hắn cũng dùng mạng sống của tôi để uy hiếp đấy sao, cũng không ai thua ai.
Lần này có lẽ tôi phải tự mình cứu mình thôi.
"Trương Tử Ngôn, sao ngài vô tình như vậy chứ."
Tôi vờ như yếu đuối, trách móc người chồng hờ này.
Khi cảm thấy bàn tay tên áo đen nới lỏng một chút không phòng bị, tôi liền dùng thế võ karatedo của mình tóm lấy bàn tay hắn mà quật ngã hắn ra sàn nhà.
Lúc đó, ánh mắt Trương Tử Ngôn nhìn tôi đầy kinh ngạc.
Có gì phải ngạc nhiên, ngài không cứu ta...!ta tự cứu lấy mình.
Quân lính bao vây tên áo đen, kéo bịt mặt hắn xuống, hắn cũng nhìn tôi bằng ánh mắt thất kinh.