Từ Thanh Lê lại nhìn bảng nhiệm vụ, trên đó chỉ có một nhiệm vụ mới tuyên bố lúc sáng, kỳ hạn là 10 năm, lại còn là nhiệm vụ chung cực!
“Hệ thống này! Người ta toàn tuyên bố từ mấy nhiệm vụ nhỏ, sao cậu lại cho luôn nhiệm vụ chung cực thế?”
[Đương nhiên là để cho cô có động lực rồi! 100 tòa nhà đấy! Ký chủ, làm trùm bất động sản không tốt sao?]
Cái này… Từ Thanh Lê không thể phản bác được: “Đương nhiên là tốt rồi.
”
Đại khái đến hơn 11 giờ thì mọi người lục tục quay về, buổi sáng có ba người là cô, Đường Uyển Như và thím Quế Hoa, bây giờ lại có thêm hai người.
Hai nam thanh niên trí thức.
Tên Chu Dương và Tần Giang.
Từ Thanh Lê không quen thân với họ, dù sao cô cũng chỉ ở điểm thanh niên trí thức có ba ngày mà thôi.
Lên xe bò, không biết là vô tình hay cố ý mà người tên Tần Giang cứ nhìn về phía Từ Thanh Lê.
Cô nhíu mày, nhìn cô làm gì chứ?
Bọn họ có quen biết gì nhau đâu!
Đường Uyển Như ở bên cạnh thấy Tần Giang như thế thì cắn răng, thầm mắng Từ Thanh Lê đúng là thứ lẳng lơ.
Chỉ biết dụ dỗ người khác thôi.
Từ Thanh Lê cũng mặc kệ bọn họ, quay sang nói chuyện với thím Quế Hoa.
Về tới đại đội thì đã qua 1 giờ chiều.
Một chuyến lên huyện đã tốn mất nửa ngày trời.
“Thanh Lê, lát nữa thím sang nhà cháu lấy nhé!”
Trước khi đi, thím Quế Hoa quay sang nói với cô.
“Được ạ.
” Từ Thanh Lê đáp.
Về nhà thì thấy trong nhà không có ai, cậu em chồng Cố Trường Sâm đang học lớp 5 ở trường tiểu học trong thôn bên cạnh, buổi sáng đi học, tới tối muộn mới về.
Em gái chồng Cố Trường Nguyệt thì được nguyên chủ gửi bên nhà bác cả trước khi lên huyện.
Từ Thanh Lê đặt hai gói đồ vào phòng ngủ của mình, nhìn lướt qua căn phòng một cái.
Phòng không lớn, có một cái kháng có thể nằm ba người, hai cái tủ quần áo, tủ quần áo này chỉ mới có sau khi nguyên chủ và Cố Trường Lâm kết hôn.
Còn có một cái chậu rửa mặt, khăn mặt, bàn chải và kem đánh răng, cùng với hũ đựng gạo, trứng gà.
Từ Thanh Lê mở tủ ra xem, trong tủ có quần áo, giày, kem dưỡng da của nguyên chủ và một lon sữa mạch nha.
Xem thử thì thấy hũ kem dưỡng da còn non nửa, lon sữa mạch nha đã sắp uống hết, chỉ còn thừa lại một chút mà thôi.
Lon sữa mạch nha này là Cố Trường Lâm mua cho nguyên chủ trước khi kết hôn.
Một lon sữa mạch nha những 40 đồng, còn đắt hơn cả sữa bột, đúng chuẩn hàng xa xỉ.
Nguyên chủ, Cố Trường Sâm, Cố Trường Nguyệt vui vẻ uống, ngày 15 mỗi tháng cả ba sẽ uống sữa mạch nha này.
Từ Thanh Lê cũng thật sự bội phục, một lon sữa mạch nha, ba người uống được hơn nửa năm, giỏi thật đấy.
Cô cầm muỗng múc một miếng sữa mạch nha đã vón cục trong lon bỏ vào miệng nếm thử, có mùi sữa bột và mùi mạch nha.
…May mà không có gì đặc biệt, có thể là vì cô đã được ăn những thứ ngon hơn nên mồm miệng cũng kén chọn hơn.
Từ Thanh Lê lau sạch nắp lon sữa, lấy một túi sữa bột ra khỏi không gian.
Sau này nhà bọn họ sẽ uống sữa bột.