Xuyên Thư 70 Xuyên Thành Vợ Trước Pháo Hôi Của Đại Lão Tàn Tật


Cố Trường Sâm không hỏi tới nữa mà tập trung ăn cơm, bởi vì thức ăn thật sự quá ngon.

Có bánh bao xá xíu, có cháo gạo thơm nồng, cà chua dằm đường và sữa bột thơm ngon.

Buổi chiều Từ Thanh Lê ăn ba cái bánh bao nên bây giờ không đói lắm, ăn một cái là đủ no rồi.

Bé con Cố Trường Nguyệt cũng vậy, ăn một cái bánh bao xong thì tập trung uống sữa của mình.

Cố Trường Sâm thấy hai người chỉ ăn một cái, còn mình thì ăn hai cái rồi, vốn định ăn thêm một cái nữa nhưng cậu bé lại thấy ngượng, thế là đặt đũa xuống húp cháo.

“Ơ, Trường Sâm em ăn cho no đi, ăn thêm một cái nữa, ăn hết cái này đi.


“Lúc chiều chị với Nguyệt Nguyệt ăn no rồi nên bây giờ không đói lắm.


Từ Thanh Lê nhìn ra cậu bé đang ngượng, nên gắp hết hai cái bánh còn lại bỏ vào trong bát của cậu bé.

“Chị dâu, đủ rồi ạ, em ăn một cái là đủ rồi.


Trường Sâm vội nói.


Từ Thanh Lê xua tay: “Hôm nay chị mua 20 cái lận, em cứ ăn đi, ngày mai vẫn còn đấy.


Cố Trường Sâm không nói thêm gì nữa, Từ Thanh Lê vừa ăn cháo vừa hỏi thăm cậu bé và bé con Cố Trường Nguyệt vài câu.

Ba người Từ Thanh Lê bên này đang ăn cơm, bên nhà bác cả cũng thế.

Trên bàn cơm, bác gái nói cho bác cả nghe: “Hôm nay Thanh Lê nhờ tôi làm áo bông, giày bông cho Trường Sâm với Trường Nguyệt, mỗi đứa những hai bộ!”
“Hai bộ?”
Mọi người đều kinh ngạc.

Bác gái gật đầu: “Đúng vậy, Trường Sâm với Trường Nguyệt mỗi đứa hai bộ áo bông quần bông, nói là một bộ giữ lại Tết này mặc, một bộ để thay mặc hằng ngày, giày bông vải cũng là mỗi đứa hai đôi.


“Con bé Thanh Lê này tốt với Trường Sâm và Trường Nguyệt thật đấy, Trường Lâm cưới được cô vợ tốt quá!”
Mọi người đều đồng ý.

Đừng nói là chị dâu, cha mẹ ruột cũng chưa chắc đã làm được tốt như thế.

Mỗi lần vào huyện Từ Thanh Lê đều mua đồ ngon cho hai đứa bé, không bánh bông lan thì cũng là quẩy đường, thỉnh thoảng còn mua cả kẹo sữa Thỏ Trắng nữa.

Cô chị dâu thế này còn tốt hơn cả mẹ ruột nữa!
Tuy cô vợ này hơi lười, không ra đồng làm việc, nhưng mỗi tháng có Trường Lâm gửi tiền về cho, không ra đồng cũng chẳng sao hết.


Chị ba Trần Thư Ngọc nghe xong lại thấy khó chịu.

Sao chị ta không gặp được một anh chồng làm lính như thế chứ! Ngày nào cũng phải vất vả ra đồng cày cấy.

Cô ta hỏi: “Mẹ, Thanh Lê không cho cái gì, nhờ mẹ làm không à?”
Nghe vậy, bác gái liếc cô ta một cái.

Vợ thằng ba cái gì cũng tốt, phải mỗi tội ăn nói không biết giữ kẽ mà thôi.

“Người ta cho đường đỏ, một túi mì, là mì bột trắng tinh cán mỏng ấy.


Nói xong bà lấy túi mì sợi kia ra cho cả nhà xem.

Chị cả nói: “Em ấy lấy đâu ra mì sợi này thế?”
“Người nhà của con bé gửi tới.


Mọi người hiểu ra, chị ba lại càng ghen ghét hơn.

Đều là thanh niên trí thức, Từ Thanh Lê không chỉ lấy được người chồng tốt, mà gia đình cũng tốt với cô.

Còn người nhà chị ta thì chỉ biết hút máu của chị ta thôi.

Tìm được công việc cũng phải nhường cho em trai, bắt chị ta xuống nông thôn, mấy năm qua mỗi lần gửi thư chỉ toàn kể khổ và xin xỏ chị ta.

Anh cả nói: “Em tư tốt như thế, chú với thím dưới suối vàng cũng được yên lòng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận