Xuyên Thư Ăn Mật

[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca

EDIT: Thiên Giai

NGUỒN CONVERT: Wikidich

CHƯƠNG 87

Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.

https://.facebook.com/x2Qing/

https://.wattpad.com/story/261358286-%C4%91m-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca

- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------

Trịnh đại gia đứng ở phía trên, phất phất tay với bọn họ, thấy Chu Hải Quyền cõng Tiếu Dao, sốt ruột hỏi: "Đây là làm sao vậy?"

"Té vào trong nước." Chu Hải Quyền nói.

Trịnh đại gia hỗ trợ đỡ, nói: "Vậy nhanh trở về đổi quần áo. Ông a, vừa rồi sửa sang lại giường đệm, mới phát hiện di động của các cháu ai đó bỏ lại đây."

Nguyên lai là vì chuyện này gọi bọn họ.

Tiếu Dao nhìn thấy di động trong tay Trịnh đại gia liền ửng đỏ mặt, nói: "Là di động của cháu."

Di động hết pin, cậu liền quên ở trên giường. Cũng làm khó Trịnh đại gia, người đã lớn tuổi như vậy, còn chịu tuyết leo đến bên này gọi bọn họ.


Trịnh đại gia vào nhà đi tìm quần áo sạch sẽ cho bọn họ, nói: "Các cháu đều thay đi, trời lạnh như vậy, nhưng đừng đông lạnh đến bệnh."

Ông nói xong liền đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại. Tiếu Dao đem quần và quần mùa thu đều cởi xuống, cả hai đều đã ướt đẫm, đặc biệt là quần ngoài, chỗ ống quần thế nhưng đã đông lạnh đến hơi cứng lại. Cũng may quần lót không ướt, không cần cởi, nhưng chỉ một đôi chân vừa trắng vừa dài của Tiếu Dao, cũng xem đến Chu Hải Quyền cổ họng bốc hỏa. Tiếu Dao tựa hồ cũng đã nhận ra, quay đầu nhìn Chu Hải Quyền một cái, Chu Hải Quyền liền rũ đầu cởi quần của mình.

Hai người cùng nhau cởi, không khí liền có chút vi diệu, Tiếu Dao nhanh chóng tròng quần sạch sẽ Trịnh đại gia tìm tới cho bọn họ, quần là của người già mặc, ống quần rất rộng, cậu thế nhưng mặc còn có chút dài, Chu Hải Quyền lại vừa lúc trái lại, mặc vào lộ mắt cá chân, hiển nhiên là ngắn.

"Em ngồi vào trên giường đi," Chu Hải Quyền nói, "Tôi nhìn xem chân em."

Tiếu Dao lúc trước bị anh hù dọa, sợ thương tình nghiêm trọng, liền thành thành thật thật ngồi xuống trên giường, Chu Hải Quyền liền ngồi xổm xuống, duỗi tay cầm chân cậu. Chân Tiếu Dao mềm, đặc biệt mẫn cảm, cảm thấy có chút ngứa, mới vừa giật mình, liền nghe Chu Hải Quyền thực nghiêm túc mà nói: "Đừng nhúc nhích."

Cậu cố nén cảm giác ngứa, thấy Chu Hải Quyền rất nghiêm túc mà xem xét một chút mắt cá chân mình, sau đó đè đè, hỏi: "Đau không?"

"Không đau...... Hẳn là ngón chân cái bên kia......"

Chu Hải Quyền liền chân cậu nâng lên tới, Tiếu Dao trên người trắng, chân càng trắng, đầu ngón chân thon dài cân xứng, chỉ ngoại sườn hơi đỏ, anh nhẹ nhàng ấn một chút, Tiếu Dao lập tức "A" mà kêu một tiếng, một tiếng kia nghe vào lỗ tai Chu Hải Quyền, nhất thời máu dâng lên......

Anh cảm thấy Tiếu Dao rất biết kêu.

Tiếu Dao còn không tự biết, nói: "Chính là chỗ này đau."

Chu Hải Quyền hạ giọng nói, nói: "Kiên nhẫn một chút."

Anh nói liền lại ấn một chút, lần này từ sau sườn đi phía trước ấn: "Còn đau phải không?"

Tiếu Dao "Tê tê" mà hút khí, nói: "Không đau như vừa rồi."


"Hẳn là không có vấn đề lớn," Chu Hải Quyền nói, "Em hôm nay chỗ nào cũng đừng đi, ngồi trên giường nghỉ ngơi một chút."

Hôm nay xem ra là trở về không được.

Tiếu Dao liền ngồi vào trên giường, kéo chăn che lại. Chu Hải Quyền khom lưng liền nhặt quần ướt bọn họ đặt ở trên ghế lên. Tiếu Dao vội nói: "Tôi tôi tự mình giặt là được."

Chu Hải Quyền nói: "Em còn từng giúp tôi giặt quần lót đó."

Tiếu Dao sửng sốt một chút, Chu Hải Quyền nếu không nói, cậu cũng đã sắp quên chuyện này, nhưng trước khác nay khác, cậu phải biết rằng Chu Hải Quyền đối cậu có ý, cậu khẳng định sẽ không giặt quần lót cho anh, đột nhiên nhắc tới, cảm giác giống như tràn đầy đều là gian tình.

Chu Hải Quyền cầm liền đi ra ngoài, Tiếu Dao cách cửa nghe thấy anh đang cùng Trịnh đại gia bọn họ nói chuyện.

"Tiếu Dao không nghiêm trọng đi?"

"Không nghiêm trọng, khả năng trẹo một chút, nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi."

"Ông đã nói ngày này xuống núi có chút nguy hiểm," Sở đại gia nói, "Các cháu vẫn là chờ đường lộ ra lại trở về, bằng không chúng ta cũng không yên tâm."

Chu Hải Quyền lên tiếng, cầm quần đến bên ngoài giặt sạch, anh kỳ thật cũng rất ít khi ngày mùa đông dùng nước lạnh giặt quần áo, bất quá là qua loa giặt sạch hai lần, tay liền đông lạnh đến đỏ bừng, Tiếu Dao ghé vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Chu Hải Quyền mặc quần kia ngắn một đoạn rộng thùng thình, thoạt nhìn có chút buồn cười, bông tuyết rơi xuống một thân anh, nhìn xem bóng dáng, một chút cũng nhìn không ra bá đạo tổng tài bộ dáng. Cậu đột nhiên nghĩ, cũng không biết Chu Hải Quyền hiện tại mặc, có phải hay không là quần lót mình giặt......

Cậu vẫn là thích dáng vẻ lúc trước của hai người bọn họ, Chu Hải Quyền ở trong lòng cậu bằng phẳng quang minh, mặc dù là ngủ ở trên một cái giường cậu cũng sẽ không xấu hổ, sẽ không nghĩ nhiều, kế tiếp cần phải làm sao bây giờ......

Chu Hải Quyền không phải Chu Hải Vinh, tựa như tối hôm qua, Chu Hải Quyền hôm trộm cậu, bị cậu bắt ngay tại trận, người vẫn là biết sỉ, biểu hiện cũng rất hổ thẹn, cũng không phải loại đồ đăng lãng tử* không biết xấu hổ, cậu cũng không có biện pháp dùng phương thức đối đãi Chu Hải Vinh để đối đãi Chu Hải Quyền. Chính là không nói đến cậu có thích Chu Hải Quyền hay không, ở giữ còn kẹp một Chu Hải Vinh đó, hai người bọn họ quan hệ này, chính là tiền nhiệm của em trai và anh chồng a......

Tiếu Dao chỉ là suy nghĩ một chút liền cảm thấy e lệ, đây đều quan hệ lung tung rối loạn cái gì a.


Cậu đang ở trên giường phiền não, Chu Hải Quyền liền cầm quần đã giặt đi vào, còn cầm gậy gỗ đặt bên cạnh ở bếp lò, sau đó đem quần vắt ở phía trên, tự mình ngồi xổm bên bếp lò nướng tay, một lát sau hỏi: "Em muốn ăn thỏ hoang thịt không? Muốn nói tôi đi ra bên ngoài thử xem."

Tiếu Dao liền ngồi lên: "Có thể bắt được sao?"

"Tôi thử xem." Chu Hải Quyền liền đứng lên, ra bên ngoài hỏi Trịnh đại gia. Trịnh đại gia nói: "Ông đêm qua còn cùng lão Sở nói đi, nói hôm nay các cháu nếu là không đi, ông liền ra phía sau núi thử thời vận, làm cho các cháu vài món ăn hoang dã nếm thử, một chút tuyết, những đồ vật hoang dã bình thường đúng là không dễ tìm, lại dễ dàng lưu lại dấu chân, dễ dàng tóm được nhất."

Dựa núi ăn núi, bọn họ ở núi rừng nhiều năm như vậy, sớm có một bộ phương pháp thành thạo bắt thỏ, còn có các loại công cụ cái kẹp, lồng sắt gì đó. Tiếu Dao ở bên trong nghe hăng say, liền có chút ngồi không yên, xuống giường mở cửa, hỏi Chu Hải Quyền: "Cháu có thể đi cùng mọi người không?"

"Em thành thật ở trên giường nằm đi," Chu Hải Quyền nói, "Tôi cùng Trịnh đại gia đi thử thời vận."

Tiếu Dao đành phải lại nằm trở về, trong phòng không châm nến, có chút tối, cậu đêm qua bị Chu Hải Quyền dọa tới mức nửa đêm không ngủ, lần này trên người ấm, buồn ngủ liền đi lên, chỉ chốc lát liền ngủ rồi, chờ đến thời điểm lại tỉnh lại, Chu Hải Quyền bọn họ cư nhiên còn chưa có trở về.

Cậu sờ sờ quần áo bên bếp lò, đã khô hơn phân nửa, cậu khập khiễng mà ra phòng, thấy Sở đại gia ngồi ở cửa, cầm một cái đồ vật bằng thiết đang xuyên bắp. Tiếu Dao đi qua ở bên cạnh ngồi xuống, Sở đại gia nói: "Dậy rồi."

"Ân," Tiếu Dao cầm một trái bắp lên lột, Sở đại gia nói, "Cháu đừng làm, các cháu người thành phố tay mềm, đừng để cọ rách da."

"Cháu làm chậm một chút," Tiếu Dao chậm chạp làm từng bước, "Hiện tại bên ngoài đều là máy móc trực tiếp bỏ vào, phá nát cả cùi bắp, ra tới chính là bắp viên, cháu ở Dương Thụ Hương thấy qua."

Sở đại gia cười nói: "Chúng ta chỉ có mấy loại bắp nhỏ, dùng tay lột cũng mau, mùa đông lại không có chuyện gì làm, không cần máy móc."

"Đại gia, ngài ngày thường có thể cảm thấy nhàm chán hay không?"

Không TV, không di động, mùa đông tuyết rơi, liền ngồi ở nhà lột bắp, mặc dù bên người có người, lại có thể có bao nhiêu chuyện để nói, tiêu khiển gì cũng không có. Tiếu Dao cảm thấy ở nông thôn ngày tháng rất tịch mịch, lão nhân ở nông thôn cũng đều rất đáng thương. Cậu lúc ở Dương Thụ Hương đi theo đi nhà đồng hương liền phát hiện, những lão nhân nghèo khổ đó, mỗi ngày cơ bản đều có sinh hoạt giống nhau, ăn no liền ngồi ở cửa nhà, ngồi vào ăn cơm, ăn xong lại đi ngồi, sau đó hừng đông chờ trời tối, có đôi khi khả năng một ngày cũng không gặp đến vài người, nói không được nói mấy câu, có vào người lỗ tai điếc, đôi mắt hoa, gặp người cũng chỉ vui tươi hớn hở mà cười, cậu cảm thấy rất đáng thương.

Sở đại gia cười cười, nói: "Còn ổn, có thể là quen rồi, chân cẳng ông cũng không tiện, thời điểm tuổi trẻ khả năng ngồi không được, sau lại thành thói quen."

"Ngài lúc trước là bị thương thế nào?"

Sở đại gia liền nói với cậu về chuyện trước kia thời điểm tham gia quân ngũ, những việc này đối Tiếu Dao mà nói quá xa xăm, cậu chỉ ở trong TV thấy qua. Sở đại gia kể kỹ càng tỉ mỉ, cậu nghe cũng mù mịt, bên ngoài tuyết hình như lớn hơn nữa, tuyết lớn giống như lông ngỗng, nói xong, Sở đại gia nhìn bên ngoài, nói: "Hai người kia, sao còn chưa trở về."


Trên tường có cái đồng hồ kiểu cũ treo tường, đã không còn vang lên, nhưng kim đồng hồ còn chuyển động, Tiếu Dao quay đầu nhìn nhìn, đã là 12 giờ rưỡi giữa trưa, cậu cũng đói bụng.

Vì thế cậu liền đứng lên, chuẩn bị đi phòng bếp nấu cơm, mới khập khiễng ra cửa, liền thấy Trịnh đại gia cùng Chu Hải Quyền đã trở lại, trong tay hai người xách theo gà rừng thỏ hoang, thế nhưng còn có mấy con cá tung tăng nhảy nhót.

Tiếu Dao "A" Một tiếng, kinh hỉ thiếu chút nữa chạy tới: "Thu hoạch lớn như vậy!"

Trịnh đại gia cười nói: "Chủ yếu vẫn là Tiểu Chu, ông cho rằng nó cái gì cũng đều không hiểu đâu, kết quả bản lĩnh so với ông còn lớn hơn."

Chu Hải Quyền cười hỏi Tiếu Dao: "Em muốn ăn cái nào?"

Tiếu Dao nói: "Đều được." Cậu đều muốn ăn, cũng chưa ăn qua.

Cậu thật là cái đồ tham ăn.

Thỏ hoang thịt đặc biệt hồng, đều là thịt nạc, một chút thịt mỡ cũng không có, thịt chất cũng đặc biệt tươi mới, cậu là lần đầu tiên ăn, hai chân đều cho cậu. Trịnh đại gia nói: "Ông để lại mấy cái lồng sắt ở trên núi, nhìn xem buổi chiều có thể lại bắt được một con hay không."

"Bên này thỏ hoang gì đó có phải đặc biệt nhiều hay không?" Tiếu Dao một bên gặm một bên hỏi, "Chúng ta vừa rồi ở trên đường đều nhìn thấy hai chú thỏ hoang, còn có vịt hoang nữa."

"Chủ yếu vẫn là núi bên này tương đối sâu, chung quanh không có người gì, núi giống trên cơ bản đều không dễ tìm." Chu Hải Quyền nói bỗng nhiên ngẩng đầu lên, lau lau khóe miệng Tiếu Dao, thời điểm Tiếu Dao gặm chân thỏ, khóe miệng dính một khối thịt nhỏ.

Anh làm đặc biệt tự nhiên, Trịnh đại gia cùng Sở đại gia đều không có chú ý, nhưng thật ra Tiếu Dao đối với đụng chạm của anh tương đối mẫn cảm, thân thể không tự giác mà rút lại một chút, nhưng là không trốn đi, thấy Chu Hải Quyền cầm xuống khối thịt hồng hồng.

Tiếu Dao nhanh duỗi đầu lưỡi liếm thêm một chút miệng mình, e sợ lại lưu lại thịt gì đó, cho Chu Hải Quyền khả thừa chi cơ. Chu Hải Quyền ngẩng đầu nhìn cậu một cái, liền thấy đầu lưỡi hồng hồng của Tiếu Dao từ khóe miệng dò ra tới, bọc một tầng dầu, nhìn đến tim anh bang bang nhảy, cảm thấy Tiếu Dao như vậy, giống như đang câu dẫn mình.

Tiểu yêu tinh này không biết sống chết a.

- -----------------------------------------------------

SAO TUI THẤY DEADLINE DÍ GẤP DỊ

LÀ DO TUI LƯỜI BIẾN SAO


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận