Xuyên Thư Ăn Mật

[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca

EDIT: Thiên Giai

NGUỒN CONVERT: Wikidich

CHƯƠNG 90

Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.

https://.facebook.com/x2Qing/

https://.wattpad.com/story/261358286-%C4%91m-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca

- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chu Hải Vinh thật sự rất ít khi mệt như vậy, hai đùi nhức mỏi, tay giống như cũng đông lạnh, đặt ở trong ổ chăn ấm áp, cư nhiên còn có hơi ngứa.

Chỉ chốc lát Vương Trí liền rửa xong chân trở lại, nhẹ giọng hỏi: "Ngủ?"

"Không có." Chu Hải Vinh mở to mắt, Vương Trí liền cười cười, sau đó lên giường: "Tôi đã rửa sạch sẽ."

Là không ngửi thấy hương vị gì. Chu Hải Vinh nói: "Con người tôi đối với hương vị tương đối mẫn cảm, cậu đừng trách móc."


"Các anh người thành phố thích sạch sẽ, tôi biết. Kỳ thật tôi mỗi ngày đều rửa chân, chính là giày dơ, đi lâu rồi liền dễ dàng hôi."

Chu Hải Vinh nghĩ thầm, cậu cũng chỉ là thích rửa chân đi, tắm khẳng định không thường tắm, bởi vì dựa gần, có thể ngửi được một thân mùi mồ hôi, đối với nam tính mùi vị này kì lạ giống như xạ hương, không khó ngửi, nhưng là quái quái. Chung quanh bên cạnh hắn đều là người rất sạch sẽ, đều thơm ngào ngạt, hắn thật sự rất ít ngửi hương vị "Nguyên thủy" như vậy. Hắn xê dịch vào trong, muốn nhường chỗ cho Vương Trí, kết quả Vương Trí lại trực tiếp ngồi xuống một đầu khác.

Chu Hải Vinh mắt choáng váng, hỏi Vương Trí: "Cậu đây là muốn......"

"Ngủ a." Vương Trí nói.

"Vậy cậu ngồi bên kia làm cái gì?"

Dân quê ngủ thích đầu đối chân, một người ngủ đầu này, một người ngủ đầu kia. Chu Hải Vinh lại không có loại nhận thức này, ngủ không ngủ ở một đầu, đầu đối chân, không thối sao?!

Trên mặt Vương Trí hơi có chút hồng, nói: "Ngủ một đầu sao?"

"Bằng không đối chân ngủ sao?" Liền tính Vương Trí rửa chân thơm ngào ngạt, chính là hắn cũng không thể đem chân đối đầu Vương Trí a, rất không lễ phép!

Vương Trí liền bò lại, cười ha hả mà ngồi song song xuống, nói: "Tôi là sợ anh không muốn."

Nông thôn hán tử, cười rộ lên có chút hàm hậu, Chu Hải Vinh rất mệt, nói: "Đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai chúng ta sớm chút lên đường."

Hắn cảm giác chậm trễ một buổi tối liền nhiều hơn một nguy hiểm, rốt cuộc mỗi buổi tối đều tồn tại khả năng lau súng cướp cò.

Vương Trí liền bắt đầu cởi áo, Chu Hải Vinh thấy cậu ta cởi áo lông còn muốn cởi áo khác, cánh tay giương lên liền muốn cởi áo giữ ấm bên trong, một thân cơ bắp rắn chắc đều lộ ra tới, thân hình màu lúa mạch, thế nhưng còn có cơ bụng, chính là lông bụng có hơi nhiều, hắn liền hỏi: "Cậu ngủ lỏa a?"

"Mặc quần cộc mà." Vương Trí tuy rằng nói như vậy, nhưng vẫn là buông tay cởi quần áo xuống, ngượng ngùng mà cười cười, liền nằm xuống.

Thu y kia là mặc sát người, hương vị càng nặng hơn nữa, cũng không phải vị tanh, tóm lại chính là hương vị rất kỳ quái, nói thơm không thơm, hẳn là mấy ngày không tắm rửa lưu lại thể vị. Chu Hải Vinh liền xê dịch vào trong, nói: "Tắt đèn đi."

Vương Trí "Ân" một tiếng, liền đứng dậy tắt đèn.

Chu Hải Vinh quá mệt mỏi, rất nhanh liền mơ hồ, lại nghe Vương Trí ở trong bóng tối nói: "Tiểu Chu tổng, anh......"

"Làm sao?" Chu Hải Vinh híp mắt hỏi.

"Anh có phải thích nam nhân hay không?"

Buồn ngủ của Chu Hải Vinh lập tức chạy sạch sẽ, mở to mắt hỏi: "Cái gì?"

Vương Trí ngữ khí tựa hồ có chút ngượng ngùng, mang theo vài phần ý thử: "Anh có phải thích nam nhân hay không?"

Chu Hải Vinh nghĩ thầm, uổng hắn lãng tới lãng đi nhiều năm như vậy, cư nhiên không nhìn ra cái Vương Trí này là người đồng đạo. Đại khái bởi vì đối phương là hán tử ở nông thôn, tương đối thô, cũng không ở trong phạm vi thẩm mỹ của hắn, cho nên hắn căn bản liền không nghĩ về phương diện này.


Bất quá hắn đối với xu hướng giới tính của bản thân vẫn luôn bằng phẳng, không chút che giấu nào hỏi: "Cậu cũng vậy?"

Vương Trí nhận được khẳng định, ngữ khí liền có chút hưng phấn, "Ân" một tiếng, nói: "Tôi biết mà......"

Chu Hải Vinh bĩu môi cười hai tiếng, còn không phải là gặp người đồng đạo, đến nỗi kích động như vậy sao?

Trong phòng nhất thời không nói chuyện, Chu Hải Vinh mơ mơ hồ hồ liền lại mệt nhọc lên, thời điểm mắt thấy sắp ngủ, bỗng nhiên cảm giác một bàn tay, muốn sờ lên trên người mình.

Hắn một phen liền đè lại, cái tay kia hơi có chút run rẩy, như là bị kinh sợ, nhanh chóng rụt trở về.

Loại tiểu thanh niên ngây ngô lại cơ khát này, Chu Hải Vinh thấy nhiều, hắn thật sự quá mệt nhọc, cũng chút nào không sợ đối phương sẽ xằng bậy, chậm chạp mà nói: "Ngủ."

(Đoán xem ở đây có CP nào không nè)

Vương Trí không dám động nữa.

Cậu ta lần đầu cùng ngủ với nam nhân tuổi trẻ đẹp trai như vậy, hơi thở đều là hương khí dễ ngửi, làm sao ngủ được.

Tiếu Dao vốn tưởng rằng Chu Hải Quyền sẽ ngay trước mặt mình cởi hết, bất quá Chu Hải Quyền cũng không có vô sỉ như vậy, đứng dậy liền thổi tắt ngọn nến trong phòng.

Ngọn nến được tắt đi, trong phòng tức khắc một mảnh hắc ám, chỉ có bếp lò lộ một chút ánh sáng mỏng manh, mơ hồ có thể nhìn thấy thân ảnh Chu Hải Quyền. Chu Hải Quyền cởi quần, áo phía trên cũng cởi, thân thể trong bóng đêm lờ mờ thấy không rõ lắm, Tiếu Dao nhanh nằm xuống, bên tai chỉ nghe thấy tiếng nước, là Chu Hải Quyền đang lau mình.

Lúc này cái gì cũng không nói, an tĩnh cũng rất quỷ dị, Tiếu Dao nghĩ nghĩ, bằng phẳng vô vị mà nói: "Anh rất thích sạch sẽ a."

"Tắm quen rồi," Chu Hải Quyền nói, "Một ngày không tắm liền cảm thấy không được tự nhiên."

"Tôi thì không được, không yêu sạch sẽ, ha ha ha ha ha."


"Trời lạnh, điều kiện cũng không có tiện, em như vậy mới bình thường, chủ yếu là chính tôi, tôi so với em chịu lạnh ổn hơn. Em nếu là tắm như này, tám chín phần mười sẽ bị cảm."

Anh như vậy thoạt nhìn tựa hồ xác thật là không có ý tốt, nhưng trời đất chứng giám, anh thật là cảm thấy trên người không được tự nhiên mới tắm, sau khi tắm sạch thần thanh khí sảng, anh mặc xong quần áo, đem nước đã dùng đi đổ, lúc này mới trở lại trên giường, ở trên mép giường ngồi một hồi, hỏi: "Cần thắp đèn không?"

"Đừng thắp," Tiếu Dao nói, "Dù sao cũng sắp ngủ."

Chu Hải Quyền liền xốc chăn lên nằm vào, trên người tựa hồ còn bọc hàn khí.

Tiếu Dao gối cánh tay nuốt ngụm nước miếng, không dám ngủ.

"Tôi có phải khiến em rất phiền não hay không?" Trong bóng đêm, Chu Hải Quyền đột nhiên hỏi.

Tiếu Dao nghĩ, rốt cuộc vẫn là nói tới cái đề tài này. Bất quá cậu càng tò mò mà là: "Anh không phiền não sao?"

Rốt cuộc thích em dâu trước của mình.

Chu Hải Quyền trầm mặc một hồi, nói: "Cũng phiền não, nhưng chính là nhịn không được."

Anh nói bỗng nhiên đến gần, ngữ khí cũng nôn nóng: "Tiếu Dao, tôi nhịn không được, em nói làm sao bây giờ?"

- --------------------------------------

DẠO NÀY NĂNG SUẤT QUÁ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận