[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca
EDIT: Thiên Giai
NGUỒN CONVERT: Wikidich
CHƯƠNG 170
Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing và trang Trường Lạc Anh Ninh. Mong mọi người ghé thăm ạ.
https://.facebook.com/profile.php?id=100064946641521
https://.wattpad.com/story/261358286-%C4%91m-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tiếu Dao mơ một giấc mơ, trong mộng cậu lại về tới thế giới gốc của mình, gặp lại mẹ của mình, sau khi mộng tỉnh, hốc mắt nóng ướt, hô hấp Chu Hải Quyền gần ngay trước mắt, một con cánh tay còn ôm cậu.
Bên ngoài trời mưa, ào ào lạp lạp, trên cửa sổ đều là bọt nước. Ngày mưa thế này, rất thích hợp ôm nhau ngủ.
Cậu là may mắn, hay là bất hạnh đây. Ở trong thế giới gốc, cậu có tình thân, nhưng không có Chu Hải Quyền. Ở thế giới này, cậu tình yêu mỹ mãn, nhưng lại mất đi mẹ mình.
Rất giống như trong thế giới kia, tình yêu đồng tính luyến ái, thường thường phải lấy thân tình làm đại giới.
Chỗ bất hạnh cũng may mắn có lẽ liền ở chỗ, hết thảy không phải chính cậu chọn. Thời gian lâu rồi, khiến cậu quên đi Trần Ngộ quá khứ, dần dần mà biến thành Tiếu Dao thật sự. Nhân sinh tựa một giấc mộng, có lẽ cậu đã từng là Trần Ngộ, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ giống một giấc mộng không chân thật, đến cuối cùng chính cậu đều hoài nghi, hết thảy đến tột cùng đã từng phát sinh chưa.
Nhưng ấm áp trên thân Chu Hải Quyền dán vào cậu, là chân thật. Cậu liền chui vào trong lòng ngực Chu Hải Quyền. Chu Hải Quyền hơi hơi mở mắt, thanh âm có hơi khàn, nói: "Tỉnh?"
"Ân."
Tiếu Dao không nói gì khác, ôm eo Chu Hải Quyền.
Bất quá hai người cũng không ngủ bao lâu, hai đứa trẻ đã tới gõ cửa phòng bọn họ.
Tiếu Chu Chu: "Ba ba, daddy, hai người còn chưa dậy, đã nói là sẽ cùng bọn con đi nhà trẻ!"
Chu Tiếu Tiếu: "Còn không cho chúng con ngủ nướng!"
Tiếu Dao nhịn không được cười, lôi kéo Chu Hải Quyền dậy.
Chu Hải Quyền muốn ngủ nướng, híp mắt kêu dì Vương.
Hai đứa nhỏ một nam một nữ, giọng lớn đến dọa người, có thể nháo Chu gia đến lật trời. Dì Vương cuống quít giữ chặt bọn họ: "Ai nha các bảo bối, sao mà lại chạy lên lầu rồi, Vương nãi nãi làm đồ ngon cho các cô cậu nha."
Vừa lừa vừa gạt, dẫn hai người bọn họ đi. Chu Đồng đang cho Chu Lạp Lạp và Trần Ha Ha ăn cơm sáng, cô ấy nhìn nhìn bụng Chu Lạp Lạp, suy xét kiến nghị Tiếu Dao làm giải phẫu cho Trần Ha Ha, bằng không Chu Lạp Lạp một đứa một đứa cũng sinh quá giỏi rồi.
Tiếu Chu Chu cùng Chu Tiếu Tiếu chạy vội xuống lầu, dọa sợ dì Vương, đuổi theo ở phía sau. Chu Đồng quay đầu nói: "Hai tiểu ma vương, sáng tinh mơ đã không cho người sống yên ổn!"
Chu Tư Ngữ cầm đĩa anh đào nói: "Qua chỗ tiểu cô cô này."
- ---------
Hôn lễ của Chu Hải Vinh và Lưu Trạch Tiêu tổ chức vô cùng muộn, không giống Chu Hải Quyền Tiếu Dao bọn họ, hôn lễ hai người không có làm lớn, chỉ mời người nhà hai bên ăn một bữa cơm.
Chu gia bên này còn ổn, Lưu gia bên kia lại không quá vừa lòng, nhà bọn họ là muốn làm lớn, không nói so với hôn lễ long trọng kia của Chu Hải Quyền cùng Tiếu Dao, vậy ít nhất cũng phải tổ chức đàng hoàn. Nhưng Chu Hải Vinh không muốn làm, đứa con kia của nhà họ, chỉ biết nghe Chu Hải Vinh, Chu Hải Vinh nói không làm, Lưu Trạch Tiêu liền không làm.
- ---------
Nói đến Chu Ngôn, cậu nhóc là dương cầm gia thiên tài, niên thiếu đã thành danh, thời điểm mười sáu tuổi cha ruột Chu Thế Kiệt qua đời, trước khi qua đời không đành lòng mai một thiên phú của cậu nhóc, dặn dò vợ đem Chu Ngôn đưa trở về.
Dương cầm không phải gia đình bình thường có thể học, Chu Ngôn đã tới trình độ giáo viên dương cầm bình thường không dạy nỗi, càng đi lên cao, tiêu phí càng lớn, tiêu phí như vậy, chỉ có Triệu gia Nam Thành cung cấp nuôi dưỡng nỗi.
Chu Ngôn tới Triệu gia, được Triệu Tuân dốc lòng bồi dưỡng, hai mươi xuất đầu, đã thành thanh niên dương cầm gia kiệt xuất trong nước, lấy cầm nghệ khiến người kinh ngạc và tướng mạo so được với minh tinh, hai năm ở quốc nội lửa lớn nhiệt liệt, có một năm Tết Âm Lịch, còn cùng Tiếu Dao, đi theo đoàn viên ưu tú khúc nghệ giới trong nước cùng đi nước ngoài diễn xuất.
- ------------
Tô Quát vẫn luôn độc thân, nhưng ngày tháng qua rất thư thái. Thẩm Tinh Chi nói anh ta yêu cầu quá cao, Tô Quát nói: "Chuyện cả đời, không thể hạ thấp tiêu chuẩn, tình nguyện một mình cả đời, cũng không thể chắp vá. Dù sao con một mình cũng có thể qua rất tốt."
Tiếu Dao thường xuyên bảo Chu Hải Quyền lưu ý thanh niên ưu tú bên cạnh, phải giới thiệu cho đại sư huynh. Chu Hải Quyền nói: "Muốn độc thân ưu tú lại thích đàn ông, bên cạnh anh thật đúng là không có."
Vòng bạn bè của anh đều là thẳng nam.
Muốn nói quen biết người nhiều trong cùng vòng, đương nhiên là Chu Hải Vinh. Có một đoạn thời gian Chu Hải Vinh đi theo xem náo nhiệt, muốn tác hợp Tô Quát và Vương Trí, kết quả Vương Trí đã có đối tượng, đành phải thôi. Hắn lại đánh chủ ý lên Tô Lâm, Tô Lâm cũng độc thân.
"Em thôi đi," Lưu Trạch Tiêu phun tào hắn, "Mấy hoa hoa công tử mà em quen biết, có mấy người không phải tay chơi lão thành."
Chu Hải Vinh nhướng mày: "Lão thành thì không có chân tình? Mọi người còn đều nói tôi là lão thành đấy."
"Vậy em có chân tình không?" Lưu Trạch Tiêu hỏi.
Chu Hải Vinh nói: "Không có!"
"Vậy chân tình của em đâu rồi?"
"Cho chó ăn."
Kết quả lời này thành công làm hắn bị "Chó" cắn một ngụm, là "Chó điên".
"Chó điên cắn em phải tiêm ngừa, còn phải tiêm nhiều mấy liều." Lưu Trạch Tiêu nói, "Ngoan ngoãn, tiêm cho em."
Chu Hải Vinh rầm rì, nói: "Nào có kim thô vậy."
"Thô sao?"
"...... Không biết xấu hổ......"
Rất khó tin tưởng, không biết xấu hổ như Chu Hải Vinh, cũng có một ngày mắng người khác không biết xấu hổ.
Chu Hải Vinh cảm thấy mình hiện tại sống còn rất vui vẻ, mỗi ngày cũng không biết vui chuyện gì, chính là vui tươi hớn hở. Đại khái chính mình sống vui vẻ, không còn chút khúc mắc nào với Tiếu Dao và anh mình, ngày nào đó vì chạy thoát ma trảo của Lưu Trạch Tiêu, còn sẽ dọn về Chu gia đại trạch ở.
- -------------
Khi Sở đại gia qua đời, Tiếu Dao và Chu Hải Quyền còn chuyên môn trở về Đào Hoa thôn một chuyến, cùng nhau xử lý xong xuôi tang sự của Sở đại gia, Trịnh đại gia ở trước mộ ông ấy uống một lọ rượu lâu năm cuối cùng năm đó cất vào hầm.
"Ông ấy khi còn sống nói, chờ lúc ông ấy chết, ngày nào đó ông viếng mồ mả, cùng ông ấy uống một chén, bất quá thân thể này của ông, ra bên ngoài phỏng chừng sẽ chết ở bên ngoài, không có cơ hội trở về, nên hôm nay cùng lão Sở uống vậy."
Vâng theo di nguyện của Sở đại gia, Chu Hải Quyền đón Trịnh đại gia đi ra ngoài, đi viện điều dưỡng tốt nhất Nam Thành, nhưng Trịnh đại gia tới Nam Thành, không được nửa năm đã qua đời, trước khi qua đời, dặn dò Chu Hải Quyền, an táng hai người họ cùng nhau.
"Không phải hai ngôi mộ kề bên nhau, táng trong cùng một ngôi mộ."
Đào Hoa thôn từ đây liền thật sự tuyệt hậu, không còn người sống, cũng sẽ không lại có người. Sau này có một năm thanh minh Tiếu Dao cùng Chu Hải Quyền đi viếng mồ mả, phát hiện hai tòa phòng ở kia đều đã sụp xuống, đó cũng là một lần cuối cùng hai người bọn họ đi. Lúc xuống núi Tiếu Dao rất thương cảm, ở tiệm cơm nhà Vương Trí uống say.
Chu Hải Quyền ôm cậu lên xe, Tiếu Dao ôm cổ anh, kêu một tiếng "Chu Hải Quyền".
Chu Hải Quyền lên tiếng, Tiếu Dao nói: "Chúng ta chết đi, cũng táng cùng nhau đi?"
"Đó là tất nhiên." Chu Hải Quyền nói.
Cuộc đời này đương nhiên là có rất nhiều khuyết điểm, đi vào thế giới này, Trần Ngộ đã chết, nhưng cậu cũng không phải Tiếu Dao, thân phận mơ hồ, nhưng ái nhân của Chu Hải Quyền, thân phận này độc nhất vô nhị. Đối với đồng tính luyến ái mà nói, sống cùng giường, chết cùng huyệt, có thể lâu lâu dài dài cả đời, bạch cốt đời đời kiếp kiếp, đã là chuyện rất khó được.
Nguyện người có tình trong thiên hạ, khác phái luyến, đồng tính luyến ái, mặc kệ là tình yêu thế nào, chỉ cần yêu nhau, đều có thể một đời một kiếp.
( Kết thúc)
- ---------------------------------------------------------------
TẠM BIỆT CÂU CHUYỆN NÀY, NHƯNG CHƯA PHẢI LÀ KẾT THÚC
CÙNG NHAU MONG CHỜ CÂU CHUYỆN MỚI NHÉ
CẢM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ ĐỒNG HÀNH ĐẾN HÔM NAY <3 <3