Xuyên Thư Ăn Mật

[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca

EDIT: Thiên Giai

NGUỒN CONVERT: Wikidịch

CHƯƠNG 67

Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.

https://.facebook.com/x2Qing/

https://.wattpad.com/story/261358286-%C4%91m-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca

- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tiếu Dao cảm thấy sai lầm lớn nhất chính mình phạm phải, chính là quá mức tin tưởng Chu Hải Quyền.

Chu Hải Quyền ở trong cảm nhận của cậu, vẫn luôn là một nam nhân chính trực tính tình lãnh đạm, đặc biệt là chiều nay nghe được nhiều sự tích quang huy của anh như vậy, Chu Hải Quyền ở trong cảm nhận của cậu có thể nói là vĩ đại, cho nên ở thời điểm Chu Hải Quyền ôm lấy mình, cậu cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ người ta là sinh bệnh, phát sốt sốt mơ hồ, chính là muốn ôm cậu ngủ.

Chính cậu cũng là có chút chứng thích ôm người khác, rất có thể thấu hiểu ôm một đồ vật ngủ sẽ có bao nhiêu thoải mái.

Nhưng là cậu vạn lần không ngờ, Chu Hải Quyền thế nhưng sẽ làm như vậy với mình, còn đâm mình!

Đè là nửa người dưới, nửa người trên cũng không nhàn rỗi, vẫn luôn cọ cổ cậu. Nhưng là cậu rốt cuộc cũng là non nớt, gặp loại chuyện này, phản ứng đầu tiên cũng không phải phẫn nộ, mà là quẫn bách, tức khắc cậu đầy mặt đỏ bừng, giãy giụa nói: "Anh làm gì anh......"

Cậu bắt lấy cánh tay Chu Hải Quyền kéo qua một bên, cậu giãy giụa bò dậy trong bóng đêm, đang muốn xuống giường, lại dẫm trượt, "Đông" mà một tiếng liền ngã gục xuống, bị đau lập tức kêu lên một tiếng. Sàn nhà lạnh lẽo, chà sát bàn tay cậu, cậu hút khí dựa vào trên cột giường, liền thấy Chu Hải Quyền mở đèn.


Đèn sáng ngời, cậu lập tức cảnh giác mà quay đầu lại, liền thấy trên gương mặt góc cạnh rõ ràng của Chu Hải Quyền mang theo hám ý, đôi mắt lại tựa hồ rất chua xót, híp mắt nhìn cậu, còn may chăn che đậy nửa người dưới, bằng không Tiếu Dao cảm thấy chính mình khẳng định sẽ nhìn thấy nhất trụ kình thiên, bởi vì vừa rồi mông đã cảm nhận được.

Chu Hải Quyền kỳ thật cũng không biết chính mình vừa rồi làm cái gì, anh chỉ mơ hồ nhớ rõ chính mình mơ một giấc mộng không thể miêu tả, mơ mơ hồ hồ, hơn nữa còn đang phát sốt, lại là mới vừa bị bừng tỉnh, đầu óc đặc biệt mơ hồ, anh nhìn Tiếu Dao ngồi dưới đất nhìn mình, nhất thời không rõ rốt cuộc là chuyện như thế nào.

Tiếu Dao nói: "Anh sao lại anh......" cậu nói liền đỏ mặt, xấu hổ qua đi, phẫn nộ rốt cuộc chậm rãi nổi lên, cậu từ trên mặt đất bò dậy, chỉ vào Chu Hải Quyền: "Anh làm gì vậy!"

Chu Hải Quyền vuốt mặt một cái, nói: "Tôi...... Làm sao vậy?"

Vẻ mặt mê hoặc, hơi mang quẫn bách, nhưng rất thành khẩn. Tiếu Dao nhíu nhíu mày, ngữ khí hòa hoãn một ít: "Anh vừa rồi làm cái gì, anh không nhớ rõ?"

Chu Hải Quyền nói: "Tôi nghe thấy tiếng của em liền tỉnh...... Tôi hình như nằm mơ......" Chu Hải Quyền nghĩ đến giấc mộng vừa rồi, còn có thân thể còn thừa phản ứng, lại vuốt mặt một cái, sau đó đột nhiên kịch liệt ho khan, ho đến đầy mặt đỏ bừng, Tiếu Dao thấy anh ho khan thành như vậy, nhanh chạy rót cho anh một ly trà gừng, Chu Hải Quyền ho khan uống vào, đổ một phần, cổ áo đều ướt đẫm.

Tiếu Dao lại cầm một đoạn giấy vệ sinh đưa cho anh, thấy Chu Hải Quyền ho khan thành như vậy, tâm sinh thương hại, cuối cùng nói: "Anh vừa rồi thật sự đang nằm mơ?"

Chu Hải Quyền nói: "Tôi...... Làm chuyện gì sao?"

Tiếu Dao thấy Chu Hải Quyền không giống nói dối, liền cảm giác thập phần xấu hổ, nói: "Không có, chính là ngủ không quá thành thật, anh mau nằm xuống đi, như vậy lạnh."

Chu Hải Quyền nhìn về phía cậu, cậu cũng là mặc áo ngủ đơn bạc, đứng ở trước giường, Tiếu Dao do dự một chút, vẫn là bò lên trên giường, chui mặt vào trong ổ chăn. Bất quá lần này cậu tận lực rời xa Chu Hải Quyền, Chu Hải Quyền thế nhưng cũng tận lực rời xa cậu, hai người đều tận lực dựa vào mép giường ngủ, trong chăn còn mang theo ấm áp dư lại, Tiếu Dao dần dần mà nhớ lại, nguyên lai Chu Hải Quyền vừa rồi là nằm mơ.

Mơ cái gì, dùng đầu ngón chân ngẫm lại cũng biết.

Chu Hải Quyền thế nhưng không phải cá tính lãnh đạm, anh cư nhiên cũng sẽ có mộng xuân.

Tiếu Dao lại giống như phát hiện một chuyện thực khó lường, Chu Hải Quyền hình tượng đơn bạc ở trong lòng cậu trở nên càng thêm tươi sống, đầy đặn, từng bước từng bước thành nam nhân có máu có thịt, có tình có dục.

Sáng sớm ngày hôm sau, Chu Hải Quyền sốt cao cư nhiên thật sự lui, mưa đã tạnh, nhưng rất lạnh, Trâu đoàn trưởng nói, hôm nay diễn xuất vẫn là không cách nào cử hành, ít nhất còn phải chờ một ngày, chờ làm thảm cỏ trên sân thể dục, mặt đường. Đã có thành viên có chút không kiên nhẫn, hành trình bọn họ đều là trước đó an bài tốt, có hai ba lão sư nghệ thuật đoàn phải đi, bởi vì bọn họ còn có công tác khác, vốn dĩ chính là bớt thời giờ tới.


Trâu đoàn trường tìm người đi tiễn bọn họ, sau đó một lần nữa sắp xếp vài tiết mục đơn. Cũng may thời điểm giữa trưa mặt trời đạ lộ diện, nhiệt độ không khí cũng cao hơn một chút, Tiếu Dao tiếp tục cùng những người khác cùng đi vào nông thôn phát vật tư, trên đường lầy lội, trở về một đôi giày đều dơ đến không thèm nữa, tất cả đều là bùn. Chu Hải Quyền hôm nay không ra cửa, vẫn luôn ở trên giường ngủ, Tiếu Dao sợ mình đi vào làm dơ sàn nhà, nên cởi giày ở hành lang, bên trong giày cũng có bùn, rất dơ, hơn nữa bôn ba hơn nửa buổi, dẫm lên bùn đi, chân thế nhưng có mùi.

Kỳ thật chân cậu rất ít khi có mùi, vớ liền tính hai ba ngày đổi một lần cũng chỉ là có mùi mồ hôi nhàn nhạt, hiện giờ ngửi được mùi hôi, liền có chút ngượng ngùng, cậu liền đem vớ cũng cởi, đặt ở ngoài cửa, sau đó chân trần vào cửa.

Chu Hải Quyền đang dựa vào trên giường gọi điện thoại cho Chu Tư Ngữ, thấy Tiếu Dao tiến vào, lại qua loa nói hai câu liền tắt, nói với Tiếu Dao: "Trên mặt đất lạnh như vậy, sao em lại đi chân trần."

"Đừng nói nữa, không cẩn thận đạp lên vũng bùn, giày vớ tất cả đều là bùn, tôi rửa chút."

Chu Hải Quyền nhịn không được nhìn chân Tiếu Dao, Tiếu Dao thật sự đặc biệt trắng, anh mỗi lần nhìn thấy làn da lộ ra đều sẽ cảm thán một hồi, chân trắng nõn không giống như là chân nam nhân, chỉ là kích cỡ so với nữ nhân còn thon dài hơn chút, đủ xinh đẹp, đầu ngón chân đặc biệt đẹp. Nam nhân đối với bộ phận như chân giống như đều có chút tình tố khác thường, anh nhìn Tiếu Dao đổ chút nước ấm, bỏ hai chân vào chậu nước ngâm một hồi, sau đó khom lưng bắt đầu rửa, rửa rất nghiêm túc, mỗi một ngón chân cơ bản đều không buông tha, có chút nước bắn ra, trên sàn nhà lưu lại một vệt nước. Chu Hải Quyền liền hỏi cậu chuyện phát vật tư hôm nay, Tiếu Dao nói tới cái này liền có chút hưng phấn, cậu rất thích làm cái này, cảm thấy đặc biệt có thành tựu cảm, bất quá hôm nay có một chuyện không vui lắm, cậu đang muốn kể cho Chu Hải Quyền nghe.

"Chúng tôi hôm nay đến nhà một bà bà họ Lâm, nhà bọn họ ở còn có mưa dột nữa, trong nhà chỉ có một đứa con ngốc, rất đáng thương, tôi thấy nhà bọn họ thật sự quá nghèo, liền cho bọn họ thêm một cái chăn, một thùng dầu, chỉ là lúc chúng tôi đi, vốn là ấn lượng mang theo, như vậy nhà cách vách kia liền ít đi một bộ chăn một thùng dầu, kết quả nhà kia liền không chịu, cứ mãi trách tôi, xấu hổ muốn chết."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó vẫn là Vương Kiệt nói, có thể cho con trai nhà bọn họ nhi đi theo chúng tôi trở về, bổ sung cho bọn họ. Cuối cùng cho bọn họ thêm một thùng dầu, bởi vì tiểu tử kia nói người ta đều là ngồi ở cửa nhà là có thể nhận đồ vật, hắn còn phải chuyên môn đi một chuyến, phải bồi thường cho hắn."

Tiếu Dao nói tới những việc này, còn có chút quẫn bách, cũng xác thật là hắn suy xét không đủ chu đáo, hảo tâm lại chọc phiền toái.

"Là sẽ đụng phải loại chuyện này, em về sau nếu thường xuyên làm mấy việc này liền sẽ biết, người nào cũng có, chuyện gì cũng có."

"Tôi chính là cảm thấy, mấy thứ này là tặng miễn phí a, được tự nhiên cao hứng, không chiếm được cũng không nên tức giận a, chỉ là chúng tôi ở trên đường còn đụng phải một ít dân trong vùng, cư nhiên ngăn chúng tôi lại, hỏi vì cái gì nhà người khác đều có, nhà bọn họ lại không có. Giống như họ đều cảm thấy đây là họ nên được, thiếu một chút cũng không được, không có càng không được."

Đây là cái gọi là không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều đi. Chính là nơi này tuy rằng đều không giàu có, nhưng điều kiện gia đình sai biệt vẫn là rất lớn, không nên nghèo cho nhiều một ít, giàu có cho ít một chút sao?

"Về sau lại gặp phải những chuyện này, em đều không cần lo, bọn họ cũng không thể làm gì em." Chu Hải Quyền nói, "Bất quá loại người này vẫn là số ít, đại bộ phận dân trong vùng được chút đồ vật kỳ thật liền rất cao hứng."


"Đúng vậy đúng vậy," Tiếu Dao liền cười, bởi vì người có chút mệt mỏi đi, trong tươi cười xán lạn mang theo vài phần dịu dàng nhu tình, đôi mắt tỏa sáng, mang theo đều sinh động tươi tắn, nói, "Nhìn thấy bọn họ vui vẻ, tôi cũng cao hứng. Bọn họ còn cảm ôn tôi, tôi nói với bọn họ, tôi cũng chỉ là người làm việc, muốn cảm ơn phải cảm ơn các anh, đồ đều là các anh mua. Đúng rồi, anh cảm giác thế nào, sốt lui chưa?"

"Lui." Chu Hải Quyền nói.

"Anh cũng thật lợi hại, phát sốt cư nhiên chỉ uống thuốc là có thể khỏi, tôi lại không được, tôi nếu là phát sốt, cần phải đi tiêm một mũi."

Tiếu Dao nói liền đứng lên, mang dép lê vào, bưng chậu đi ra ngoài, nước trong bồn cậu cũng không đổ, ngồi xổm ở cửa đem vớ giặt sạch, sau đó lại quay sang giặt giày, giày quá bẩn, lại không có bàn chải chà giày, làm cả buổi, cũng không sạch sẽ.

"Ném đi," Chu Hải Quyền ở trên giường nói, "Chờ trên đường lại mua một đôi, em không phải mang theo giày thay đổi sao?"

Cậu là mang theo, bất quá chỉ lấy theo một đôi, lại dơ, có thể không còn để đổi.

"Tiếu Dao, giặc giày à."

Tiếu Dao quay đầu nhìn lại, là Liễu Oanh Oanh, kéo tay Bạch Phượng Mai, đang cười khanh khách mà nhìn cậu. Hai cô gái ăn mặt đều rất đẹp, một người áo khoác dài màu hồng đào, một người màu đỏ tím, tóc đen nhánh, khuôn mặt trắng nõn, một cổ hương khí vây quanh. Tiếu Dao hơi hơi đỏ mặt, đứng lên, lại nghe Liễu Oanh Oanh cười tủm tỉm mà nhỏ giọng nói: "Chu tổng có đó không?"

"Có." Tiếu Dao nhìn Bạch Phượng Mai bên cạnh một cái, Bạch Phượng Mai mặt mang ngượng ngùng nhìn cậu, lại bị Liễu Oanh Oanh túm vào phòng.

"Chu tổng, nghe nói anh bị bệnh, tốt hơn chưa?"

Tiếu Dao vẩy vẩy nước trên tay, cười cười, bưng chậu nước đi qua vòi nước ở cuối hành lang rồi, trời lạnh, vòi nước thời điểm sáng sớm đóng băng, hiện giờ tuyết tan một chút, nhưng dòng nước đặc biệt chậm, chờ thời điểm cậu đem giày vớ giặc sạch sẽ lại trở về, hai người Liễu Oanh Oanh đã không còn ở đó nữa, chỉ có Chu Hải Quyền còn ngồi ở trên giường. Tiếu Dao bưng chậu tiến vào, nhìn về hướng Chu Hải Quyền cười không ngừng.

Chu Hải Quyền hỏi: "Em cười cái gì, choáng váng?"

Tiếu Dao cười nói: "Tiểu Bạch sao lại đi rồi?"

"Cái gì Tiểu Bạch, tuổi của cô ấy còn lớn hơn em đi?"

Tiếu Dao nói: "Em cư nhiên còn biết tuổi của cô ấy."


"Trâu đoàn trưởng nhắc qua với tôi," Chu Hải Quyền nói, "Thì ra em lại cười cái này."

Tiếu Dao cười buông chậu nước trong tay xuống, đem giày vớ từ bên trong lấy ra, để lên trên cửa sổ, vớ đặt ở trên giày, Chu Hải Quyền liền nói: "Em cứ mở cửa sổ ra, thông thông khí."

"Quá lạnh đi?"

"Trong phòng đều là mùi nước hoa." Chu Hải Quyền nói.

Chu Hải Quyền không thích mùi nước hoa, Tiếu Dao cảm thấy mình hẳn là nên nhắc nhở Bạch Phượng Mai một tiếng, cậu đem cửa sổ đẩy ra, lại cười, ghé vào cửa sổ ngắm sống phía sau.

Mặt sau nhà khách là một con sông, rét đậm đã kết băng, hai bờ sông cây cối cũng trụi lủi, hoàng hôn chiếu sáng ở trên mặt sông, trên mặt sông liền phiếm một chút màu ánh nắng chiều. Chu Hải Quyền nhìn sườn mặt tuấn tú của Tiếu Dao, thật là đẹp, nhìn chăm chú xem mỹ nhận, sẽ nhịn không được tâm động.

"Em lại cười." Anh nói.

Tiếu Dao liền xoay đầu lại, cười nói: "Anh cảm thấy Bạch Phượng Mai thế nào, kỳ thật cô ây không kém mấy với Lê Hoa tỷ kém."

"Em đây là muốn làm mối?"

Tiếu Dao từ cửa sổ quay lại, ngồi xuống giường, cơ hồ bò đến trên người Chu Hải Quyền, mặt tươi tắn, cười nói: "Tôi cảm thấy anh nên tìm một đối tượng, anh thật sự không nhớ rõ anh ngày hôm qua mơ cái gì sao?"

Chu Hải Quyền chịu không nổi Tiếu Dao dựa gần như vậy, lại tươi cười như vậy mà nhìn anh, anh hơi có chút dại ra mà nhìn đôi mắt Tiếu Dao tỏa sáng, hỏi: "Tôi mơ thấy cái gì?"

Tiếu Dao cười, trên mặt có chút ửng hồng không bình thường, đột nhiên lại phát hiện mình không thể nói, cậu chính là em dâu trước của Chu Hải Quyền nha, nếu Chu Hải Quyền biết mình ngày hôm qua dùng phía dưới đâm cậu, chẳng phải là ngượng chết luôn sao. Chính là Chu Hải Quyền không e lệ, cậu cũng ngượng nha, về sau còn phải ở chung thế nào đây.

Cậu liền nằm lên trên giường, cố ý dùng ngữ khí trêu chọc nói: "Anh nói mớ, nói anh muốn tìm vợ."

Chu Hải Quyền cũng đã không có biện pháp nghiêm túc nghe Tiếu Dao nói chuyện, Tiếu Dao nằm ở trên giường, không thể tránh né mà gối lên chân anh, anh từ trên nhìn xuống dưới, Tiếu Dao bộ dáng tươi tắn đến không thể tưởng tượng, xen vào khí chất giữa thiếu niên và nam nhân, sạch sẽ lại tốt đẹp, làm anh nhịn không được nghĩ, hai người bọn họ nếu là quan hệ người yêu, anh giờ phút này nhất định sẽ vươn tay ôm cậu, chạm trán với cậu, miết lấy đôi môi non mềm của cậu.

Tiếu Dao nói đùa, lại không thấy Chu Hải Quyền tiếp chiêu, liền cười cho qua, lại thấy thần sắc Chu Hải Quyền đều là căng thẳng, trên khuôn mặt lạnh lùng phủ một màu đỏ không bình thường, lỗ tai đặc biệt hồng, giống như rất nóng, phát hiện ánh mắt của cậu, mất tự nhiên mà nghiêng đầu đi, Tiếu Dao liền chú ý tới mũi Chu Hải Quyền, lại rất rất cao, thật lớn.

- -----------------------------------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận