Xuyên Thư Ăn Mật

[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca

EDIT: Thiên Giai

NGUỒN CONVERT: Wikidịch

CHƯƠNG 74

Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.

https://.facebook.com/x2Qing/

https://.wattpad.com/story/261358286-%C4%91m-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca

- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ánh mắt đầu tiên Chu Hải Vinh mới vừa nhìn thấy Tiếu Dao, thuyền liền từ đầu hẻm xẹt qua đi, hắn vội vàng nói với nhà đò: "Đảo trở về đảo trở về."

Nhà đò không biết sao, nói: "Đảo trở về thật có chút tốn sức."

"Chỉ đảo trở về một chút." Chu Hải Vinh sốt ruột mà nói.

Chu Tư Ngữ hỏi: "Anh hai, làm sao vậy?"

"Anh hình như nhìn thấy Tiếu Dao ca ca của em."

"A?" Chu Tư Ngữ vừa nghe cũng nhanh chóng thúc giục nhà đò, nhà đò liền căng tay chèo, đem thuyền lui ba bốn mét, Chu Hải Vinh lại nhìn, cũng đã không nhìn thấy Tiếu Dao.

"Người đâu?" Chu Tư Ngữ hỏi.

Chu Hải Vinh nói: "Sư phụ, cập bờ cập bờ, chúng tôi muốn lên bờ."

Nhà đò lại đem thuyền bơi đến bên bờ, Chu Hải Vinh một bước xa liền sải bước đi lên, Chu Tư Ngữ kêu một tiếng "Anh hai", theo sát hắn chạy đi ra ngoài.

Nhà đò sốt ruột hỏi: "Moi người chuyến thuyền này còn ngồi hay không?!"

Chu Hải Vinh trực tiếp chạy vào khách sạn Phong Lai, vào sân liền hô lớn: "Tiếu Dao, Tiếu Dao!"

Tiếu Dao đang dọn dẹp phòng, nghe thấy thanh âm của Chu Hải Vinh hồn đều bị dọa bay, chạy ra vừa nhìn, quả nhiên là Chu Hải Vinh, dẫn theo Chu Tư Ngữ.

Đã có đồng nghiệp trong đoàn nghe tiếng nhìn xuống dưới lầu, Chu Hải Vinh thấy Tiếu Dao, có chút hưng phấn mà nói: "Quả nhiên là cậu."

"Mọi người sao lại đến nơi này?"

Chu Hải Vinh cũng không trả lời, mang theo Chu Tư Ngữ đi lên lầu. Tiếu Dao sợ nhiều người nhiều miệng, mời bọn họ vào trong phòng mình. Chu Tư Ngữ nói: "Tiếu ca ca, thật không nghĩ tới lại gặp phải anh ở chỗ này."

Tiếu Dao nói: "Anh cũng không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được hai người, mọi người sao lại muốn tới đây?"

"Tôi với Tư Ngữ tới bên này chơi, sao cậu lại ở chỗ này?"


"Tôi đi theo nghệ thuật đoàn tới diễn xuất an ủi."

Đột nhiên gặp nhau, trong lòng đều là vui mừng, Chu Hải Vinh đều đã quên xấu hổ lúc trước giữa hai bên, nói: "Chúng tôi ở cư xá nhỏ Hân Nhiên ở phía trước, cách nơi này chỉ vài phút đi bộ."

Tiếu Dao cười nhìn Chu Tư Ngữ, nói: "Hình như lại cao lên."

Chu Hải Vinh nói: "Con bé mấy tháng này như ăn phải kích thích tố, lớn lên đặc biệt nhanh."

"Tiếu ca ca, vậy anh có gặp anh cả không? Anh ấy hình như đều là đi cùng đoàn diễn xuất."

Chu Tư Ngữ không nói, Chu Hải Vinh cũng chưa ý thức được chuyện này. Chu Tư Ngữ vừa nói, trong lòng hắn cũng dao động, lập tức hỏi Tiếu Dao: "Cậu gặp anh cả của tôi sao?"

Tiếu Dao gật đầu: "Gặp được, bất quá anh ấy hình như có việc, ngày hôm qua cũng đã trở về."

"A?" Chu Tư Ngữ nói, "Anh ấy cũng chưa nói với chúng em."

Chu Hải Vinh tâm tình đặc biệt phức tạp, muốn hỏi sâu thêm một chút, chính là Chu Tư Ngữ ở đây, có vài lời nói hắn cũng không dễ nói. Chu Tư Ngữ nói: "Nguyên lai anh cũng tham gia an ủi diễn xuất a, chúng em buổi tối hôm nay phải xem anh diễn xuất. Tiếu ca ca, anh muốn diễn cái gì?"

Tiếu Dao cười nói: "Anh hát Côn khúc đó."

Chu Hải Vinh sửng sốt một chút, nói: "Tôi đây cùng Tư Ngữ phải đến xem đàng hoàn."

Hắn thích Côn khúc, chính là bởi vì yêu thích Côn khúc, mới quen biết Tiếu Dao.

Hai anh em từ khách sạn Phong Lai ra ngoài, Chu Tư Ngữ nói: "Anh cả sao lại về nhà vậy, em phải gọi cho anh ấy hỏi một chút."

Cô bé nói liền gọi điện thoại cho Chu Hải Quyền, kết quả di động không ai tiếp. Chu Hải Vinh bỗng nhiên nói với cô bé: "Tư Ngữ, em ở đây chờ một lát, anh nhớ tới có chuyện này đã quên nói với Tiếu ca ca của em."

Hắn nói liền xoay người lại về khách sạn Phong Lai, kết quả mới vừa lên đến lầu 3, liền nhìn thấy có nam nhân trung niên đi vào trong phòng Tiếu Dao.

Tiền tổng tới tìm Tiếu Dao, là mời Tiếu Dao cùng đi ăn cơm trưa: "Tôi năm ngoái đã đến qua nơi này, nơi này tiệm cơm nhà ai đồ ăn làm tốt nhất, tôi rõ ràng nhất, đi, tôi mời cậu."

Tiếu Dao cười cười nói: "Tôi không đói lắm, Tiền tổng, ngài cứ đi ăn đi."

Tiền tổng cười cười, nói: "Cậu đừng khách khí với tôi, đi thôi."

Hắn ta nói thế nhưng duỗi tay đi kéo cánh tay Tiếu Dao, kết quả mới vừa kéo được, liền nghe thấy có người ở bên ngoài ho khan một tiếng, quay đầu liền thấy Chu Hải Vinh ôm cánh tay dựa vào trên khung cửa, nhìn hai người bọn họ.

"Anh tìm ai?" Tiền tổng buông lỏng Tiếu Dao ra, hỏi.

"Tìm tôi," Tiếu Dao nói, "Là bạn của tôi."

Tiền tổng nói: "Cậu thật không đi ăn? Nếu không tôi mang về cho cậu?"

"Không cần, tôi thật không đói bụng."

"Vậy được rồi." Tiền tổng lại cười cùng Chu Hải Vinh gật đầu một cái, lúc này mới đi ra ngoài, Tiếu Dao hơi có chút xấu hổ, nói: "Sao anh lại trở lại?"


"Quấy nhiễu chuyện tốt của cậu rồi?" Chu Hải Vinh muốn cười không cười mà nói.

Tiếu Dao nói: "Anh suy nghĩ nhiều."

"Đúng không?" Chu Hải Vinh quay đầu nhìn nhìn Tiền tổng đi xuống lầu, "Bất quá khẩu vị của cậu có phải hay không thay đổi quá nhanh, tuổi tác hắn ta có thể làm cha cậu đi, có phải hơi lớn hay không?"

Tiếu Dao nói: "Tôi đã là người từng ly hôn, nào còn sẽ kiêu kì như vậy, hơn nữa, chuyện này liên quan gì đến anh đây."

Chu Hải Vinh rút đôi tay ra khỏi túi quần, nói: "Là không liên quan chuyện của tôi, tôi chỉ sợ cậu đắm mình trụy lạc, tuy rằng nói hai ta hiện giờ đã không có quan hệ gì, bất quá cậu tốt xấu cũng là tiền nhiệm của tôi, cậu tìm một tấm gương quá xấu, mặt mũi tôi cũng không đẹp đến đâu."

Tiếu Dao nói: "Anh chính là vì cái này quay lại?"

"Không phải," Chu Hải Vinh nghiêm chỉnh lên một chút: "Tôi có vài lời muốn hỏi cậu."

"Ngồi không?" Tiếu Dao chỉ ghế dựa phía xa trong phòng.

Chu Hải Vinh không ngồi, trực tiếp hỏi: "Cậu là vừa khéo đụng phải anh cả tôi, hay là biết anh cả vẫn luôn làm công ích, vì tiếp cận anh ấy mới tham gia?"

"Tôi là tới địa điểm rồi mới biết được anh cả cậu cũng ở đó," Tiếu Dao hỏi, "Còn gì không?"

"Gặp lại anh cả tôi, cậu kiềm chế được sao?"

Tiếu Dao hơi có chút xấu hổ, nói: "Anh suy nghĩ nhiều, tôi lúc trước nếu đáp ứng anh, ly hôn cũng tuyệt sẽ không cùng anh cả anh ở bên nhau, liền khẳng định sẽ tuân thủ lời hứa, tôi hiện tại đã không thích anh ấy."

Chu Hải Vinh đến gần một bước: "Cậu là hiện tại không thích anh ấy, hay là trước nay đều không có thích qua anh ấy? Tiếu Dao, câu nào của cậu là lời thật, câu nào là giả? Cậu là lúc trước vì bức tôi ly hôn, cố ý bò đến giường của anh cả tôi sao?"

Tiếu Dao thấy hắn từng bước tới gần, liền vội vàng nói: "Đều là chuyện quá khứ, đề ra làm gì, hiện tại tôi và anh không có quan hệ gì, cùng anh cả anh cũng không có quan hệ gì, mọi người đều là bạn bè."

"Ai muốn cùng cậu làm bạn bè......"

"Vậy chúng ta coi như không quen biết, anh ra khỏi phòng này đi."

"Tôi thật sự không hiểu được cậu, tôi một ngày không hiểu được cậu, vậy tôi một ngày......"

"Tiếu Dao, có đây không?"

Bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm của Liễu Oanh Oanh, đánh gãy lời nói của Chu Hải Vinh, Chu Hải Vinh đều đã ép đến trước mặt Tiếu Dao, nghe thấy thanh âm liền lui về phía sau một bước, quay đầu hướng bên ngoài nhìn, liền thấy Liễu Oanh Oanh hơi có chút giật mình mà nhìn hai người bọn họ.

"...... Cái kia...... Có bạn bè tới a?" Liễu Oanh Oanh cười cười, không nhịn được mà đánh giá Chu Hải Vinh.

"Ân, bạn bè." Tiếu Dao cười cười, sắc mặt ửng đỏ, hỏi: "Chị tìm em có việc?"

"Không có chuyện gì quan trọng, nếu bạn em ở đây, vậy đợi lát nữa chúng ta lại nói."


"Anh ta cũng không có chuyện gì quan trọng," Tiếu Dao nóng lòng thoát khỏi Chu Hải Vinh, liền cười nói với Liễu Oanh Oanh nói, "Chuyện gì a, chị nói đi."

"Mới vừa Thẩm lão sư gọi điện thoại cho chị, nói di động của em sao lại gọi không được nha?"

Tiếu Dao trở về xem di động trên bàn, mới phát hiện di động không còn điện, tắt máy. Cậu nhanh chóng đem điện thoại sạc pin, hỏi: "Thẩm lão sư có nói việc gì không?"

"Không có, đợi lát nữa em gọi lại cho thầy ấy một cuộc đi." Liễu Oanh Oanh cười cười, nhìn Chu Hải Vinh một cái, đang muốn đi, Chu Hải Vinh liền cười tủm tỉm mà nói: "Xin chào, chị là đồng nghiệp của Tiếu Dao sao, tôi là Chu Hải Vinh, là......"

Hắn nói còn cố ý nhìn Tiếu Dao một cái, kéo dài âm, hiển nhiên là muốn hù dọa cậu: " Là anh em tốt của cậu ấy."

Tiếu Dao bị cái từ "Anh em tốt" này chấn động không nhẹ, ngượng ngùng mà cười hai tiếng. Liễu Oanh Oanh lại sửng sốt một chút: "Chu Hải Vinh...... Anh cùng Chu tổng là......"

"Chị nói Chu Hải Quyền sao?" Chu Hải Vinh cười nói, "Anh ấy là anh trai tôi. Sao vậy, chị nhận thức anh ấy?"

"Quen biết, làm sao lại không quen biết, tôi với Chu tổng quen biết đã nhiều năm rồi." Liễu Oanh Oanh cười nói, "Chu tổng mới vừa đi, anh đây là tới nhận công việc của anh ấy sao?"

Chu Hải Vinh cười cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận, chờ Liễu Oanh Oanh đi rồi, mới quay đầu lại nhìn Tiếu Dao: "Xem ra chuyện quá khứ của mình, đồng nghiệp cũng không biết nha, giấu đến rất kín kẽ."

Tiếu Dao nói: "Vậy anh tới đây gặp tôi kiếm chuyện, anh muốn gạt Tô Lâm sao? Muốn tôi gửi tin nói cho cậu ấy một tiếng hay không, tôi lại không muốn cậu ấy hiểu lầm."

Chu Hải Vinh sắc mặt liền đỏ lên: "Cậu dám. Cậu vì sao còn thêm bạn tốt với em ây, cậu xóa đi cho tôi."

Tiếu Dao nói: "Hai chúng ta hiện tại đã hoà bình ở chung a, là bạn bè, cậu ấy cũng không xóa tôi, tôi nào có thể xóa cậu ấy. Anh yên tâm, tôi chân thành chúc phúc các người, chuyện bất lợi với cảm tình của các người, tôi đều sẽ không làm, được rồi được rồi, tuy rằng hai ta thanh thanh bạch bạch, nhưng anh cứ mải chạy đến chỗ tôi cũng không tốt, tuy rằng Tô Lâm không biết, nhưng anh phải có cái tự giác này a, anh nghĩ, nếu Tô Lâm biết anh lén cậu ấy tới gặp tôi, cậu ấy thương tâm biết bao, anh còn muốn có người vì anh nhảy sông thêm một lần?"

Chu Hải Vinh tức nói không ra lời, chỉ chỉ cậu, thở phì phì mà đi.

Mới vừa đi đến lầu hai, liền thấy Liễu Oanh Oanh sắp vào phòng, cười nói: "Tiểu Chu tổng, phải đi nha?"

Chu Hải Vinh lập tức cười tủm tỉm mà nói: "Ân, phải đi."

Đi xuống lầu liền lại thay đổi một bộ dáng, Chu Tư Ngữ đang ở bên ngoài chờ hắn, thấy hắn thở phì phì mà ra ngoài, vội hỏi: "Anh cả, anh làm sao vậy?"

"Không có gì." Chu Hải Vinh nói, "Đi, chúng ta ăn cơm đi."

Chu Tư Ngữ đi theo vài bước, di động liền vang lên, cô bé từ trong bao móc ra vừa nhìn, giơ lên nói với Chu Hải Vinh: "Điện thoại của anh cả."

Chu Hải Vinh liền ngừng lại, thấy Chu Tư Ngữ nhận điện thoại: "Anh cả, anh tại sao lạ đi trở về nha? Em với anh hai còn Hoán Sa thôn chờ anh này."

Chu Hải Quyền "Ân" một tiếng, thanh âm như cũ trầm ổn, cao lãnh, "Em cùng anh hai ở chung sao?"

"Ân, anh cả, anh đoán chúng em đụng phải ai, chúng em đụng phải Tiếu Dao ca ca a, em với anh hai mới từ khách sạn anh ấy ở ra."

Bên kia tim Chu Hải Quyền trầm xuống, "Ân" một tiếng. Chu Tư Ngữ người nhỏ nói nhiều, nói chuyện giống y như súng máy: "Anh cả, anh gặp Tiếu Dao ca ca, làm sao lại không cùng em nói một tiếng nha, anh sao lại quay trở về, anh còn tới không?"

Chu Hải Vinh ý bảo cô bé đưa điện thoại cho hắn, Chu Tư Ngữ đành phải nói: "Anh hai muốn nói chuyện điện thoại với anh."

Cô bé nói liền đem điện thoại cho Chu Hải Vinh: "Em còn chưa nói xong đâu."

"Đợi lát nữa cho em nói," Chu Hải Vinh cầm di động liền đi xa một tí, thanh âm cũng ép tới có chút thấp, kêu một tiếng "Anh cả".

Hai anh em có cuộc đối thoại quỷ dị lần đầu tiên trong cuộc đời, như vậy bắt đầu.

"Ân." Chu Hải Quyền nói, "Chú nghĩ gì lại đến đó."

"Tâm huyết dâng trào, tới chơi." Chu Hải Vinh nói, "Anh cả, anh...... lúc anh ở Dương Thụ hương, gặp Tiếu Dao đi?"


Chu Hải Quyền bên kia trầm mặc một hồi: "Làm sao vậy?"

"Không có, chính là em vừa rồi gặp phải cậu ấy, nghe cậu ấy nói."

"Em ấy còn nói cái gì?"......

"Chỉ nói gặp anh a......" Chu Hải Vinh cảm thấy anh mình hỏi chuyện có chút quái dị, liền cười một tiếng, "Ai, anh sớm nói một tiếng với em cậu ta cũng ở đây, em liền không tới, em lười đến gặp cậu ta."

"Em ấy là đi diễn xuất an ủi, chú là đi chơi, không muốn gặp, mang theo Tư Ngữ cùng nhau trở về đi."

"Tiếu Dao không nói gì với anh đi?"

Chu Hải Quyền hỏi: "Nói cái gì?"

Chu Hải Vinh cười cười, nói: "Nói em nói bậy a."

"Không có." Chu Hải Quyền nói.

Chu Hải Vinh trong lòng nhảy thẳng bùm bùm, thật muốn trực tiếp mở miệng hỏi Tiếu Dao có hành động khác thường gì với anh mình hay không, nhưng như thế nào cũng không mở nổi miệng, cuối cùng nói: "Em cùng Tư Ngữ ngày mai liền trở về, trở về lại nói đi."

Hắn nói liền treo điện thoại, Chu Tư Ngữ sốt ruột mà nói: "Em còn có chuyện muốn nói với anh cả mà."

"Ngày mai liền trở về, làm gì có nhiều chuyện như vậy chứ, đi thôi, anh hai dẫn em đi ăn ngon."

Chu Hải Vinh kỳ thật là thật sự tính toán muốn đi, Tiếu Dao là củ khoai lang nóng phỏng tay, thấy Tiếu Dao, hắn trong lòng liền có chút hụt hẫng, không thể nói tới là chán ghét hay là thích, thoải mái hay là không thoải mái.

Chính là diễn xuất buổi tối, Chu Tư Ngữ la hét muốn xem. Chu Hải Vinh cũng muốn xem, lại nói tiếp, hắn còn chưa có thấy qua Tiếu Dao nghiêm túc ở trên đài hát tuồng đâu. Vì thế buổi tối liền sớm dẫn dắt Tư Ngữ chiếm một vị trí tốt.

Tiếu Dao lúc này đây diễn xuất, có kinh nghiệm, liền không có hoảng loạn như vậy, trang cũng tự mình hóa một chút. Liễu Oanh Oanh nói: "Hoán Sa thôn so với thời điểm bọn chị đến năm trước tới càng đẹp hơn."

Đúng là đêp, bên cạnh sân khấu dân cư đều treo đầy đèn lồng màu đỏ, ảnh ngược ở hồ nước, cây liễu bên bờ hồ tất cả đều trao đầy đèn màu, không ngừng biến ảo sắc thái, hết thảy xa hoa lộng lẫy, thoáng như tranh vẽ.

Chu Hải Vinh cảm thấy mình không nên đi xem Tiếu Dao diễn xuất, Tiếu Dao lúc trước có thể hấp dẫn tâm hắn, khiến hắn si mê như vậy, chính là bởi vì khuôn mặt Tiếu Dao, dáng người và chức nghiệp. Hiện giờ Tiếu Dao so với thời điểm mới vừa quen biết càng xuất sắc, dáng người càng giống như thay đổi mạnh, thanh âm lưu lệ, hoá trang tuyệt mỹ, châu ngọc đầy đầu ra ngoài, tay áo dài thướt tha, cơ hồ rũ trên mặt đất, ê ê a a nghiêng người ngoái đầu nhìn lại, đôi mắt rất mị, khó phân nam nữ.

Bừng tỉnh lại như là về tới thời điểm lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tiếu Dao, đó là ở Mẫu Đơn xã, Tiếu Dao mặc áo choàng diễn, đi theo người khác học hát tuồng ra dáng ra hình, khi đó cậu vẫn là tóc ngắn, chỉ qua loa vẽ mắt trang thực diễm lệ, thân người lại đẹp, nhược liễu phù phong lại có một loại dẻo dai, hướng về hắn âm thầm mà đưa tình.

Chu Hải Vinh không thể ức chế mà lại động tâm, đèn sân khấu cũng chiếu đến ánh mắt hắn, hắn ngơ ngác mà nhìn, nghe Tiếu Dao xướng: "Bát cuối đời trừ phi hỏi trời."

"Em muốn gửi cho anh cả bọn họ xem." Màn hình di động chiếu sáng đôi mắt non nớt của Chu Tư Ngữ, "Tiếu ca ca thật sự siêu đẹp."

Cô ấy ghi lại một đoạn video mười lăm giây gửi vào nhóm của nhà họ, Chu Đồng hỏi: "Tiếu Dao?"

Nhưng Chu Hải Quyền lại chậm chạp không thấy nói chuyện, cũng không biết anh nhìn thấy không, Chu Tư Ngữ trả lời chị mình: "Đúng vậy, em với anh hai đang xem đó, anh hai nhìn không chớp mắt!"

Chu Hải Quyền đang lặp lại xem đoạn video Chu Tư Ngữ quay, video ngắn ngủn, bởi vì là buổi tối, quay cũng không phải đặc biệt rõ ràng, nhưng cảnh đẹp người đẹp, bởi vì bóng đêm cùng ánh đèn bao phủ, ngược lại càng câu hồn phách. Đây là lần đầu anh nhìn thấy hoá trang Càn đán của Tiếu Dao, là thật đẹp.

Thẩm Tinh Chi lúc trước thu Tiếu Dao làm đệ tử, coi trọng nhất chính là hoá trang của cậu, mặt nho nhỏ, nùng trang diễm mạt, là Tiếu Dao, lại không giống Tiếu Dao, châu ngọc đầy đầu hơi hơi lay động, vung tay áo đi, sớm không còn khí chất anh nhìn thấy ở nhà khách.

Loại nam nhân này ra vẻ nữ nhân cảm giác khó chịu đã không có, đại khái diễn phục cùng hoá trang che giấu tính chất nam nhân đặc biệt, xứng với ánh đèn cùng tấu nhạc, hết thảy trở nên hài hòa lên, Chu Hải Quyền nhắm mặt một hồi, rời khỏi video trong tin nhắn, sau đó liền thấy được câu nói Chu Tư Ngữ trả lời Chu Đồng kia.

"Anh hai nhìn không chớp mắt."

- ---------------------------------------------

BÌNH AN BÌNH AN


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận