Xuyên Thư Ăn Mật

[EDIT] ĂN MẬT: XUYÊN THƯ – Công tử Vu Ca

EDIT: Thiên Giai

NGUỒN CONVERT: Wikidich

CHƯƠNG 78

Truyện được đăng sớm nhất trên wattpad SKNTx2Qing. Mong mọi người ghé thăm ạ.

https://.facebook.com/x2Qing/

https://.wattpad.com/story/261358286-%C4%91m-%C4%83n-m%E1%BA%ADt-xuy%C3%AAn-th%C6%B0-c%C3%B4ng-t%E1%BB%AD-vu-ca

- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------

Đây là Chu Hải Quyền lần đầu tiên nhìn thấy Tiếu Dao thượng trang, bộ dáng trầm tĩnh mỹ lệ, có chút xa lạ.

Chu Hải Quyền lại chưa tiến vào, chỉ ở bên ngoài nhìn thoáng qua, liền đi làm chính sự.

Vật tư phát xảy ra vấn đề, Chu Hải Vinh nói với anh, buổi chiều thời điểm thu được thôn dân phản hồi, nói lương thực phát cho họ, đều là sắp quá thời hạn.

"Một thùng dầu này, còn có nửa tháng là quá thời hạn, làm sao ăn."

Thôn dân bổn ý cũng không phải oán giận, các đồng hương tuy rằng nghèo, nhưng đại bộ phận đều rất dễ dàng thỏa mãn, dù sao cũng là đồ vật cho không, tham tài tìm việc chỉ là số rất ít, lời này vốn dĩ cũng chỉ là lời vui đùa nói ra một câu, Chu Hải Vinh lại để ý, bởi vì theo hắn biết, bọn họ vật tư phát cũng là có tiêu chuẩn nghiêm khắc, không tồn tại việc mua gạo dầu sắp quá thời hạn phát cho thôn dân này. Hắn đem việc này nói cho Chu Hải Quyền, lại không nghĩ rằng Chu Hải Quyền trực tiếp đến đây.

Chu Hải Quyền đến đây, chuyện thứ nhất, chính là suốt đêm đi nhà thôn dân nghèo khó phụ cận, xem xem vật tư gạo dầu bọn họ phát, ngày không dài, dài nhất chính là còn có khoản một tháng hạn sử dụng, có vài chỗ thậm chí đều đã qua kỳ vài ngày.


"Ngày mai liền phái người kiểm tra hết một lần những vật tư chúng ta phát, quá thời hạn hoặc là tới quá gần thời hạn, đều thu hồi lại."

Chu Hải Vinh nói: "Chiều nay em đã thử một chút, em thấy các đồng hương không phải rất muốn trả."

Bên cạnh một người thanh niên trẻ tuổi địa phương: "Chu tổng, không cần phiền toái như vậy, người nhà quê không chú ý như vậy, kỳ thật chỉ là quá thời hạn mấy ngày, hẳn là cũng không có việc gì, ngày thường mọi người xào rau nấu cơm, cũng không mấy người đi xem ngày tháng trên bình, các đồng hương cũng không kiêu kì như người thành phố vậy, tôi cũng lên mạng tra xét, ăn không chết người."

"Như này không có chuyện còn ổn, vừa có chuyện chính là chuyện phiền toái," Chu Hải Quyền nói, "Anh thông báo các đồng hương, liền nói thu lại dầu sắp quá thời hạn, hoặc là đã quá hạn, chúng ta thu về, dầu cũ đổi dầu mới."

Các đồng hương không muốn đem dầu quá hạn nhận được giao ra, chủ yếu vẫn là cảm thấy đồ vật cho không, có còn tốt hơn không có, giao ra cái gì cũng không có, nếu nói cho bọn họ có thể thay đổi dầu mới, bọn họ khẳng định là nguyện ý.

"Phụ trách mua, anh nhớ rõ là Lão Trần đi?"

"Em gọi điện thoại hỏi, Lão Trần là tổng giám đốc bộ sự nghiệp công ích, bất quá năm nay mua vào ông ấy không nhìn chằm chằm, là cho thủ hạ của mình một chủ quản làm, Trương Diệu Long."

Chu thị xí nghiệp bọn họ đông đảo, vì càng thuận tiện làm công ích, mấy năm trước từ bộ xã giao thoát ly ra, đơn độc thiết trí một bộ sự nghiệp công ích, chuyên môn dùng để làm mấy chuyện này.

Chu Hải Quyền hơi có chút ngoài ý muốn, hướng về phía Chu Hải Vinh gật gật đầu: "Liên hệ được người khác không?"

"Lão Trần đã dẫn theo người đó đuổi qua bên này. Trên đầu bọn họ cũng có rất nhiều chuyện, khả năng tới trễ một chút."

Làm công ích sợ nhất chính là cái này, vốn là vì làm chuyện tốt, nhưng một khi xảy ra vấn đề, còn không bằng không làm. Chu Hải Vinh nói: "Anh, việc này anh dạy cho em làm đi, em có thể làm tốt."

Chu Hải Quyền gật gật đầu, nói: "Nhất định phải nghiêm túc xử lý."

"Anh yên tâm, khẳng định điều tra rõ ràng, nên xử trí em mới mặc kệ hắn cầu ông nội cáo bà nội."

Tuy rằng Chu Hải Quyền không nói gì thêm, nhưng Chu Hải Vinh cảm thấy anh cả hắn lần này xem như đối hắn lau mắt mà nhìn, chính hắn cũng cảm thấy chính mình vẫn là rất tri kỷ, anh cả cùng Lão Trần bọn họ đều là người quen cũ, Lão Trần lại là người đồng lứa làm ở công ty từ lúc cha hắn còn, thật muốn tra được trên đầu Lão Trần, anh cả ra mặt không tiện, không bằng hắn, dù sao hắn vẫn luôn là ăn chơi trác táng, giỏi trở mặt không nhận người nhất.


Trâu đoàn trưởng cũng nghe nói chuyện này, chờ diễn xuất xong rồi về sau liền chuyên môn đi qua chỗ Chu Hải Quyền, nói: "Người phía dưới rất thích nhảy vào chỗ trống này, đặc biệt là từ thiện, lừa dối quá nhiều, không riêng gì công ty các cậu, những xí nghiệp khác cũng giống nhau. Cũng may cậu phát hiện sớm, xử lý cũng kịp thời, sẽ không có vấn đề lớn."

"Vật tư phát ở Dương Thụ Hương cũng tìm người đi kiểm tra một lần," Chu Hải Quyền hút thuốc nói, "Cũng là cháu sơ ý, bởi vì không phải lần đầu tiên làm, liền không chú ý những việc này."

Thời điểm hai năm đầu tiên anh làm những chuyện này, mọi chuyện tự tay làm lấy, chỉ là chuyện lớn, anh cố được cái này, cố không được cái kia, là nên tìm người giúp anh chia sẻ.

"Chú thấy Hải Vinh làm khá tốt," Trâu đoàn trưởng nói, "Cậu có thể thử để cậu ấy học hỏi kinh nghiệm."

Chuyện Chu Hải Quyền tới Hoán Sa thôn, Tiếu Dao lại không biết, diễn xuất xong rồi về sau cậu liền về khách sạn Phong Lai, đêm đã khuya, thời điểm cậu rửa mặt xong chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, nghe thấy được tiếng đập cửa bên ngoài, mở cửa vừa thấy, là Chu Hải Vinh.

Chu Hải Vinh đôi tay cắm trong túi quần, dựa cửa phòng nói: "Anh hôm nay mệt chết."

"Chuyện vật tư tôi nghe nói," Tiếu Dao hỏi, "Thế nào, không có việc gì đi?"

Chu Hải Vinh nói: "Còn đang tra. Có thể vào không, bên ngoài lạnh muốn chết."

Tiếu Dao khép cửa nói: "Chu Hải Vinh, anh lại bắt đầu?"

Chu Hải Vinh liền cười, nói: "Em lại không phải nữ, anh cũng không phải tội phạm, đi vào ngồi ngồi, em không đồng ý, anh còn có thể cưỡng ép em sao?"

"Không phải không thể ngồi, là quá muộn, anh không phải mệt chết sao, nhanh trở về ngủ."

Tiếu Dao nói liền muốn đóng cửa, Chu Hải Vinh nhanh vươn một chân chặn, nhưng Tiếu Dao không thèm để ý, Chu Hải Vinh bị kẹp ngao ngao kêu, đành phải đem chân rút trở về: "Được a Tiếu Dao, em cũng thật đủ tàn nhẫn!"

Tiếu Dao cách cửa nói: "Ngủ ngon!"


Chu Hải Vinh thở mấy hơi, sau đó cười nói: "Bất quá anh thích, ớt cay nhỏ!"

Tiếu Dao đã buồn ngủ, cũng không để ý tới hắn, xoay người liền lên giường, trời lạnh, ổ chăn liền thành nơi đặc biệt thoải mái, Chu Hải Vinh còn chưa từ bỏ ý định, cách một hồi gõ một hồi, Tiếu Dao bị gõ có chút phiền, lại sợ người chung quanh bị ồn ngủ không yên, đang định phải mở cửa cho hắn đâu, kết quả bên ngoài lại không động tĩnh.

Xem ra là trở về.

Cậu oa trong ổ chăn chơi di động một hồi, bỗng nhiên lại nghe thấy bên ngoài có người ở gõ cửa, cậu lần này liền đem điện thoại ném lên trên giường, mặc áo ngủ đã xuống giường: "Anh sao lại thế này a anh, có phải hay không......"

Kết quả mở cửa vừa nhìn, là Chu Hải Quyền, đèn lồng mờ nhạt ở hành lang bị gió bắc thổi lắc lư, vầng sáng không mạnh, chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng mà oai hùng của anh.

Đột nhiên nhìn thấy Chu Hải Quyền, Tiếu Dao đặc biệt giật mình. Chu Hải Quyền mặc một chiếc áo lông vũ màu đen, cởi mũ áo lông vũ, hướng về phía cậu cười cười.

"Anh như thế nào đã trở lại?!" Tiếu Dao ngữ khí nhịn không được kinh hỉ, "Tiến vào nha tiến vào."

Chu Hải Quyền liền vào phòng, cậu đóng cửa lại nói: "Anh là vừa đến sao? Tôi còn tưởng rằng là Hải Vinh đâu."

"Nó vừa qua đây?"

Tiếu Dao có chút xấu hổ, cười cười: "Đúng vậy, mới vừa đi."

Trong phòng chỉ có một cái ghế dựa, còn bị cậu để quần áo, cậu chạy nhanh đem quần áo trên ghế ôm lên: "Chu đại ca, anh ngồi."

Chu Hải Quyền liền ngồi lên ghế, nói: "Lạnh như vậy, cậu nằm trong ổ chăn đi thôi, tôi cùng cậu nói nói mấy câu liền đi."

Dù sao hai người cũng cùng nhau ngủ qua, Tiếu Dao đề phòng Chu Hải Vinh, nhưng đối với Chu Hải Quyền lại không hề có lòng phòng bị, nghe vậy liền cười bò đến trên giường, chui vào trong ổ chăn, là thật lạnh, hình như so với ngày hôm qua còn muốn lạnh hơn một ít, trên áo ngủ của cậu lây dính tất cả đều là hàn khí. Cậu bọc chăn, ghé vào đầu giường, cười nhìn về phía Chu Hải Quyền: "Anh là bởi vì chuyện vật tư quay lại đi?"

Chu Hải Quyền gật gật đầu, nói: "Vừa rồi lão nhị tới tìm cậu, là vì chuyện gì?"

Tiếu Dao sửng sốt một chút, liền có chút xấu hổ, nói: "Không có việc gì, anh ta tìm tôi cũng không có chuyện đắn sự gì."


"Tôi nghe nó nói, nó muốn theo đuổi cậu," Chu Hải Quyền ánh mắt không có tiêu cự, xoa xoa ngón tay cái của mình, "Tôi muốn biết, cậu có ý tứ gì."

Tiếu Dao liền ngồi lên, dựa vào đầu giường: "Anh cũng biết rồi...... Tôi cũng không biết anh ta nghĩ như thế nào, bất quá khẳng định là không có khả năng, tôi không thích anh ta."

"Trước kia không thích, hiện tại không thích, tương lai cũng sẽ không thích, đúng không?"

Tiếu Dao gật đầu "Ân" một tiếng, nhìn về phía Chu Hải Quyền, lại phát hiện Chu Hải Quyền cúi đầu nhìn ngón tay mình, chớp ngón tay hình như đỏ một mảng, anh vẫn luôn xoa, xoa còn rất dùng sức, sau đó đột nhiên đứng lên, nhìn về phía cậu nói: "Được rồi, tôi cũng không có chuyện khác, cậu nghỉ ngơi đi."

Tiếu Dao liền quỳ lên, khoác chăn nói: "Anh hiện tại ở đâu, tìm được khách sạn không?"

Chu Hải Quyền gật gật đầu, nói: "Cách đây không xa," anh nói xoay đầu lại, nhìn Tiếu Dao: "Chớ quên lời vừa rồi lời của cậu."

Cùng Chu Hải Vinh là không có khả năng, không thích hắn, hiện tại không thích, tương lai cũng sẽ không thích.

Anh rốt cuộc không phải quân tử bằng phẳng, lòng có ý nghĩ cá nhân xấu xa, liền muốn trước tiên thay chính mình lót đường, mặc kệ có đi hay không, đường cũng phải trải sẵn, thật là bất gian bất thành thương.

Em phải nhớ kỹ những lời của em, đừng nên thích hắn, cũng phải nhớ kỹ tôi đã từng hỏi em như vậy.

Tiếu Dao ngốc ngốc, nhìn Chu Hải Quyền ra bên ngoài, cậu cuống quít xuống giường, muốn đi tiễn anh, thời điểm đi tới cửa, đột nhiên thổi qua một trận gió lạnh rất mạnh, thổi đến cậu nhăn mặt, cũng thổi đèn lồng hành lang lung lay: "Chu đại ca, anh chờ một chút."

Cậu nói liền chạy nhanh trở về, kéo túi của mình ra, kéo khóa kéo, đem túi quần áo của Chu Hải Quyền ôm qua cho anh: "Quần áo của anh, đều giặt sạch...... Anh yên tâm, áo khoác là cửa hàng giặt quần áo giặt, cái kia......" Tiếu Dao đột nhiên có chút thẹn thùng, "Quần lót tôi giặt tay cho anh, không dơ......"

Chu Hải Quyền đều đã đã quên quần áo này của mình, anh tiếp nhận tới, gian nan mà "Ân" một tiếng.

Anh cũng không biết, được người giặt sạch quần lót, được riêng người nào đó tẩy quần lót, là cái dạng cảm thụ này.

Vừa nóng, vừa ngứa, vừa tâm động, vừa hưng phấn. Giống như giặc không phải quần lót, mà là tim anh, bị lặp lại xoa bóp nóng lên, như thế nào cũng bất bình.

- --------------------------------

HÔM QUA EM QUÊN Ạ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận