Quả nhiên anh là sinh viên của khoa diễn xuất, cô đi theo anh rất lâu, cuối cùng thì đến một khu dạy học hẻo lánh, từ xa nhìn thấy anh quẹo vào một phòng học diễn xuất ở tầng một, cô thở phào một hơi rồi chầm chậm đi tới.
Bó hoa cô đặt rất lớn nên ôm trong ngực rất nặng, đi chưa được bao lâu thì đã không ngừng thở dốc, vì vậy cô muốn tìm một con đường nhỏ hoặc là phòng học không có ai để nghỉ ngơi một chút.
Khi đi ngang qua cửa phòng học diễn xuất thì đột nhiên một bàn tay từ bên trong vươn ra rồi nhấc cổ áo của cô lên để kéo vào.
Trong phòng họp không hề bật đèn nên ánh sáng rất mờ mịt.
Khương Thi dựa lưng vào cửa, tim đập dữ dội, vừa mệt vừa căng thẳng, tiếng hít thở trong bóng tối cũng vang lên rất rõ ràng.
Lục Kính bật đèn lên, rồi khoanh tay đứng cạnh bục giảng, từ trên cao nhìn xuống: "Cô không nhớ ngày hôm qua tôi đã nói gì sao?"Ngay khi đèn được bật lên, trong phòng học trống không chỉ có anh và cô.
Toàn bộ bức tường đối diện là một tấm gương cực lớn, cô nhìn thấy bản thân đang dựa vào cửa và xụi lơ, khuôn mặt đỏ bừng, thở hổn hển, trong trạng thái thảm hại chưa từng có, cô hít sâu mấy hơi để bình tĩnh lại hơi thở, ánh mắt sáng rực: "Anh đã phát hiện từ sớm rồi à?"Lục Kính có cảm giác bất lực muốn ôm trán, từ đâu ra lại có một bó hoa hồng đỏ thật lớn đi tới đi lui trong khuôn viên trường, không phát hiện mới là lạ.
Trong khoảng thời gian này anh chỉ muốn âm thầm học tập, không muốn xuất hiện trên tin tức về mình trên mạng xã hội sớm như vậy.
Khương Thi đứng lên rồi ôm bó hoa chậm rãi đi đến trước mặt anh, ngẩng mặt tươi cười, hai má ửng hồng, ánh mắt lấp lánh sáng lên: "Tặng cho anh.
"Hương hoa hồng nồng nặc phả vào mặt khiến cho chàng trai lùi lại phía sau một bước.
"Nó rất nặng! Nó! Nó đang rớt!" Cô bị bó hoa che mất tầm mắt, nên không chắc chắn được độ cao của bậc giảng, vì vậy cô bị vấp vào mép ngang của bục giảng rồi mất thăng bằng.
Lục Kính theo bản năng mà giơ hai tay ra để bắt lấy cả hoa lẫn người.
Cô dựa vào anh để đứng thẳng dậy, sau đó kiễng chân nhìn bó hoa hồng trong lòng ngực anh, bởi vì cánh hoa quá mức mỏng manh nên đã bị nát một chút, cô buồn bực cau mày nhìn anh: "Bó hoa đó là tôi đặc biệt chuẩn bị cho anh, vậy mà lại bị tôi làm hư, thật xin lỗi.
"Vừa đáng thương vừa tủi thân.
Chỉ đến khi cầm bó hoa trên tay anh mới biết được nó nặng đến mức nào, vì vậy Lục Kính bắt đầu ngẫm lại có phải mình đã đi quá xa hay không, cô chỉ là muốn tặng cho anh một bó hoa mà thôi.
Cô còn ôm nó suốt một chặng đường, chẳng trách cô ấy cứ thở hổn hển, từ trán đến dưới tóc đều ướt đẫm mồ hôi.
Anh cúi đầu xuống, giọng nói dịu dàng và rõ ràng: "Tôi sẽ nhận bó hoa này.
""Vậy là anh đã chấp nhận ký hợp đồng rồi sao?" Giọng nói của cô kích động và tràn đầy hưng phấn, giống như là những mất mát và buồn bã vừa rồi đều là ảo tưởng của anh vậy.
"! "Lục Kính dâng lên một cảm giác mãnh liệt rằng bản thân vừa bị mắc mưu, nhìn thấy khuôn mặt của cô đỏ bừng, trên trán lại mồ hôi nhễ nhại, nên trong lòng anh cảm thấy mình thật đáng khinh: "Cô đừng hiểu lầm, hoa thì tôi nhận, nhưng cô đừng đến đây nữa.
"Đây là một khởi đầu tốt, Khương Thi nhân dịp này mà nắm lấy tay của anh, ánh mắt chân thành, giọng nói thành khẩn: "Anh trai nhỏ, tôi thật sự rất cần anh.
""! " Vẫn giả bộ như không biết anh là ai.
Khi chuông vào lớp vang lên, anh lập tức cầm bó hoa đi ngang qua cô: "Tôi phải lên lớp rồi.
"Khương Thi quay đầu lại, sức sống tràn đầy mà vẫy tay với anh: "Được, vậy tạm biệt.
"Trong phòng họp giờ chỉ còn lại một mình cô, tinh thần phấn chấn lập tức tiêu tan, nụ cười mệt mỏi xuất hiện trên má, còn mềm lòng, thật sự đúng là người đẹp lòng cũng đẹp.
Chỉ là cái cách khiến người ta ký hợp đồng này mệt quá, vốn dĩ còn tưởng rằng là công việc trí óc nhưng không ngờ lại là công việc thể chất.
Nếu thêm vài lần nữa thì thân thể nhỏ bé của cô sẽ không chịu nỗi nữa mất, hơn nữa cô cũng không chắc chắn được là ngày nào cũng đều có thể chặn đường suông sẻ như vậy.
Mục tiêu đi rồi nên cô cũng chuẩn bị rời đi, cô theo thói quen mà kiểm tra xem còn sót lại thứ gì không, vì vậy khi nhìn đến bàn giáo viên thì phát hiện có một quyển sách có ghi dòng chữ [Sự tự tu dưỡng của diễn viên].
Lúc nãy anh ra ngoài chỉ với bó hoa mà thôi.
Cô cầm quyển sách lên rồi mở ra, trong sách có một cái thời khóa biểu, sau khi lấy thời khóa biểu ra, ở trang bên trong có viết hai chữ "Lục Kính", ngòi bút sắc bén, nhưng nét chữ rất chỉnh tề, hoàn toàn khác với chữ ký được trao cho cô ngày hôm qua.
Hai mắt của Khương Thi cong lên, hóa ra tên của anh là Lục Kính.
.