Giang Cẩn tối sầm mặt xóa những bức ảnh, nhưng lại phát hiện! album ảnh trên điện thoại này toàn là ảnh của cô!
Hơn nữa, toàn là những bức ảnh xấu xí!
Trong mấy năm qua, nguyên chủ thường xuyên đánh đập bốn đứa nhỏ, tương tự, bốn đứa nhỏ cũng không ít lần trả thù nguyên chủ.
Mọi tấm ảnh nguyên chủ bị trả thù đều được thằng nhóc chết tiệt này chụp lại! có ảnh nguyên chủ bị tạt nước rửa chân, ảnh nguyên chủ giẫm phải những viên bi bị trượt ngã, có ảnh nguyên chủ bị tung váy, có ảnh mặt nguyên chủ bị dị ứng!
Giang Cẩn ngước lên với vẻ mặt tối sầm.
Lệ Bắc Tiêu cảnh giác bước lùi một bước.
Cậu bé chợt nhận ra mình đã bất cẩn, sao lại giao chiếc điện thoại mình luôn mang theo bên mình chứ.
Bây giờ có vẻ đã quá muộn để giành lại nó.
Cậu bé giấu tay sau lưng, nắm vào một túi giấy nhỏ, bên trong là ớt bột.
Giang Cẩn lạnh lùng nói: "Con chụp những thứ này! "
Đang nói giữa chừng, đột nhiên cô khựng lại.
Trên lông mày của cậu bé có dán một miếng băng cá nhân, nhưng đã bị dán lệch, để lộ một vết rách nhìn thấy xương, trông rất đau.
Vết thương này có lẽ do người mẹ nguyên chủ này gây ra.
Nguyên chủ này hở tí là ra tay tàn nhẫn với mấy đứa nhỏ, bọn nhỏ chỉ bày ra mấy trò đùa quái đản để trả thù mà thôi, nếu tính ra chẳng đáng là gì cả.
Tại sao nguyên chủ lại tức giận với một đứa trẻ năm tuổi chứ?
Giang Cẩn ném điện thoại sang một bên, vẫy tay gọi: "Tiểu Bắc, qua đây.
"
Lệ Bắc Tiêu ngây người ra.
Tiểu Bắc!
Người phụ nữ này sao lại trìu mến gọi cậu bé là Tiểu Bắc!
Cậu bé từng tưởng tượng dáng vẻ của mẹ sẽ dịu dàng gọi tên thân mật của mình như vậy, mẹ sẽ dùng ánh mắt dịu dàng như nước nhìn mình!
Cậu bé đang nằm mơ sao?
Giang Cẩn thấy cậu nhóc đứng như trời trồng thì cô liền đi sang đó, ngồi xổm xuống trước mặt Lệ Bắc Tiêu.
Cô đưa tay xé miếng băng cá nhân dán trên trán cậu bé rồi dán lại ngay ngắn, che lại vết thương sâu đến thấy xương đó.
Động tác của cô rất nhẹ nhàng, như lông vũ rơi trên trán, như ánh trăng chiếu vào trái tim!
Lệ Bắc Tiêu ngẩn ra trong giây lát.
"Ủa, trên tay con đang cầm gì vậy?"
Giang Cẩn đột nhiên cầm bàn tay phải của cậu bé lên, tách ngón tay ra.
Lệ Bắc Tiêu sợ cô phát hiện mình cất giấu "ám khí", vội vàng dùng sức rút tay ra, nhưng đã bị Giang Cẩn theo bản năng kéo lại.
Gói ớt bột đã rơi ra ngoài, bị gió ngoài cửa sổ thổi bay, lập tức bay vào miệng vào mũi Giang Cẩn, khiến nước mắt cô tuôn ra như suối.
"Không liên quan đến tôi.
" Trong ánh mắt Lệ Bắc Tiêu thoáng hiện lên vẻ vui mừng vì đã trả thù thành công, cậu bé nhanh chóng lùi lại một bước, "Tôi phải đi học piano!"
Nói xong, cậu bé nhanh chóng chạy ra khỏi nhà.
"Nhãi con, đứng lại đó!"
"Hắt xì ——!"
Giang Cẩn bị bột ớt kích thích nên nước mắt nước mũi chảy ròng.
Cô chợt cảm thấy mình thật là thất bại.
Cô sống hai mươi tám năm, chưa từng được nắm tay đàn ông, bây giờ tự dưng lại có thêm bốn đứa con trai.
Nếu chúng là những đứa trẻ ngoan thì cô còn có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng mấy thằng nhóc này đều là những đứa phản diện bại hoại đạo đức, những ngày tháng này thật là khó sống…