Xuyên Thư Chi Bảo Bối Là Hiệu Ứng Cánh Bướm


Hàn Liên bất đắc dĩ nhìn người nào đó tối đêm qua lại nửa đêm lẻn vào phòng mình, vô cùng dở khóc dở cười.
Hàn Liên khẽ búng trán hắn: “Để em nghe điện thoại đã.”
Lãnh Phong dường như còn đang mơ màng, mất một lúc lâu mới nghe hiểu câu nói của Hàn Liên liền bỏ tay ra.
Hàn Liên đi xuống giường nhìn điện thoại là số của Yoona.
Cậu nhấc máy: “Alo Yoona, đã lâu không gặp.”
Giọng của Yoona bên kia rất kích động: “Tiểu Liên bệnh của em sau rồi? Đã khỏe rồi sao?”
Hàn Liên: “Vâng, đã khỏe hơn rất nhiều.

Không nói một lời mà biến mất lâu như vậy thật là ngại quá.”
Yoona thở dài: “Thật là, cũng may là lúc đó cậu không có kí hợp đồng gì với người khác nếu không là anh chắc phải đi phật thuật thẩm mỹ trốn qua nước ngoài.”
Hàn Liên cười khẽ: “Sao có thể, tới lúc đó cứ để anh hai em trả là được.

Mà dạo này anh sao rồi?”
Yoona không đùa với cậu nữa, thuận tay lấy ra một điếu thuốc ngậm bên miệng: “Hiện tại anh đã kí hợp đồng với một công ty giải trí, dưới trướng có mấy tiểu minh tinh cũng cỡ tuổi em năm đó.”
Dừng lại một chút, Yoona lấy từ túi ra một cái bật lửa, rít một hơi thuốc: “À, tiểu Liên nè em có muốn trở lại giới showbiz không? Mặc dù hiện tại đã bỏ lỡ thời gian tốt nhất nhưng với tài năng của em hẳn là vẫn sẽ nổi thôi.”
Hàn Liên mím môi, lắc đầu: “Hiện tại em không có ý định đó đâu, giờ em muốn nằm ở nhà ăn bám hơn vả lại hiện tại cũng có người nuôi mà ha ha.”
Yoona thở dài có chút tiếc nuối: “Thật là… Được rồi, nếu như em đối ý thì gọi cho anh.”
Hàn Liên gật đầu: “Được thôi ạ.”
Yoona nói: “Được rồi, mới sáng mà đã gọi đến làm phiền em như vậy, hôm nào có thời gian chúng ta hẹn ăn một bữa.”
“Vâng.”
Nhìn màn hình điện thoại đã ngắt kết nối, Hàn Liên khẽ nhíu mày như có việc suy nghĩ.
Hiện tại việc cậu đang lo lắng nhất chính là bức ảnh đang lan truyền trên mạng kia, cậu đã nghĩ mình biến mất bốn năm ắt hẳn sẽ chẳng có ai nhớ tới nhưng không ngờ lại còn nhiều người nhớ đến mình như vậy.
Mỗi lần nghĩ đến việc fan đang đợi mình trở lại mình lại tuyên bố giải nghệ hẳn sẽ thất vọng lắm nhỉ.
Hàn Liên đang suy nghĩ miên man thì bỗng nhiên một bàn tay từ phía sau vòng tới ôm lấy cậu.
Hàn Liên giật mình nhìn thấy là Lãnh Phong mới thở ra một hơi: " Sao vậy?"
Lãnh Phong nhíu mày: “Anh hỏi em câu này mới đúng, sao vậy mặt bí xị hết cả ra rồi kìa.”
Hàn Liên cười khẽ giải thích: “Chỉ là em không muốn làm diễn viên nữa nhưng lại không muốn fan đã chờ đợi em thất vọng.”
Lãnh Phong cười hỏi cậu: “Vậy tại sao em không muốn diễn nữa.”
“Công việc sẽ rất nhiều hơn nữa sức khỏe em bây giờ không còn tốt như lúc trước nữa sẽ không được vận động mạnh, quay phim sẽ rất bất tiện.” Hàn Liên nói.
“Chỉ vậy mà mặt đã bí xị vậy sao?”.

Lãnh Phong nhéo nhéo má cậu.

“Nếu vậy sao em không thử mở một công ty giải trí nhỉ? Như vậy việc em xuất hiện trước mặt công chúng vẫn sẽ rất thường xuyên còn không cần phải đi đóng phim mệt mỏi nữa.”
Hàn Liên mở to mắt, vô cùng bất ngờ: “A! Sao em không nghĩ ra nhở!”
Lãnh Phong cười lớn: “Đó là do anh quá thông minh đó.

Sao nào? Có thưởng không?”
Hàn Liên nhín hắn một hồi, sau đó bất chợt kéo cổ áo Lãnh Phong xuống, Lãnh Phong thuận theo cậu cuối thấp đầu xuống, cười khẽ.
Bảo bối như vậy là muốn thưởng cho mình một nụ hôn sao?
Vậy thì tới đi!
Lãnh Phong dâng môi của mình lên.
Hàn Liên kéo cổ áo Lãnh Phong xuống, lại thấy đối phương nắm mắt lại như đang chờ đợi điều gì đó, cậu có chút muốn cười.
“Anh đang làm gì vậy?” Hàn Liên hỏi hắn.
Lãnh Phong mở mắt ra: “Sao vậy? Không hôn à?”
Hàn Liên gõ đầu hắn: “Hôn cái đầu anh, suốt ngày nghĩ gì đâu không à?”
Lãnh Phong ấm ức: “Không phải nói muốn thưởng cho anh hả?”
Hàn Liên: “Ai nói? Em chỉ giúp anh nhổ sợi tóc bạc thôi mà, anh nghĩ đi đâu vậy? Thật là, anh chuẩn bị đi làm đi để em xuống lầu nấu bữa sáng cho anh.”
Lãnh Phong thở dài nhìn theo bóng lưng Hàn Liên đi xuống lầu.
**
Dạo gần đây Hàn Diệp đang chuẩn bị cho việc rời khỏi thế giới này.

Sau khi Hàn Liên biết chuyện cũng đã nhiều lần đến thăm Hàn Diệp.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày Hàn Diệp rời đi, đáng lẽ y còn một năm thời gian nữa nhưng Hàn Diệp vẫn quyết định rời đi ngay hiện tại bởi vì y sợ ở lại 1 năm nữa y sẽ không nỡ rời bỏ thế giới này.
Hàn Diệp bán hết tất cả số cổ phần trong tay thu về một khoản tiền rất lớn, sau đó điều chuyển hết khoản tiền đó cho Hàn Liên.

Bởi vì y biết nếu chuyển thẳng cổ phần cho cậu thì chắc chắn Hàn Liên sẽ không đồng ý.
Hàn Liên nhận được số tiền này thì rất bất ngờ, nhưng hơn hết chính là ngại ngùng.
Nếu không phải bởi vì Hàn Diệp bảo sang thế giới khác tiền này cũng không xài được cậu sẽ không nhận* đâu.
(*Không nhận = nhận liền quyết không từ chối.).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui