Xuyên Thư Chi Liêu Hán Công Lược

Gần đây Kỳ Lương Tần trở nên rất là dụng công.

Kỳ thật bản thân cậu chính là người rất dụng công, tự nhận tư chất không tính là xuất chúng, chỉ có thể trả giá nhiều hơn người khác một chút. Hiện giờ chính là càng khắc khổ.

Chỉ là sau khi khắc khổ, cậu mới phát hiện mục tiêu lúc trước đặt ra có hơi xa, đại khái phải dùng sức nhảy mới có thể với tới.

Mỗi ngày sáng sớm cậu ra ngoài chạy bộ, không còn chỉ nhìn chằm chằm Nghiêm Bách Tông nữa, mà là đeo tai nghe điện thoại, nghe tiếng Anh.

Cậu lập chí muốn học tốt tiếng Anh, bởi vì lúc trước nhìn thấy Nghiêm Bách Tông nói tiếng Anh lưu loát gần như khêu gợi, cho cậu rung động thực lớn, đây là chí nguyện to lớn cậu đã lập ra thật lâu trước kia. Cậu không cầu bắt kịp Nghiêm Bách Tông, cũng không thể kém quá nhiều.

Tiếng Anh của cậu vốn không tính là kém, lúc trước tứ lục cấp cũng rất thuận lợi thông qua, nhưng mà cậu cũng có khuyết điểm của cậu, chính là khẩu ngữ của cậu không được, thuộc loại người câm tiếng Anh điển hình, hơn nữa từ vựng của cậu không tốt, rất nhiều từ vựng phức tạp đều không biết, lại càng không biết viết.

Nhớ từ vựng với cậu mà nói là một khiêu chiến lớn. Cậu mua một xấp giấy sticker, mỗi ngày ghi mười từ, dán trên máy tính, trong túi áo cũng bỏ mấy cái thẻ nhỏ.

Vì thế từ sáng tới tối, Nghiêm Bách Tông đều nhìn thấy Kỳ Lương Tần viết từ vựng chính tả. Có đôi khi hắn ngẫu nhiên nghe Kỳ Lương Tần nói đôi ba câu tiếng Anh, liền khó hiểu mà muốn cười.

Kỳ Lương Tần phát âm không tính là đặc biệt tiêu chuẩn, thuộc loại tiếng Anh kiểu Trung Quốc điển hình. Hắn nghe xong cảm thấy thực buồn cười, cũng không phải ý giễu cợt, mà là cảm thấy Kỳ Lương Tần nghiêm trang chững chạc nói tiếng Anh, thực đáng yêu.

Cái từ đáng yêu này thật sự là rất kỳ diệu, dùng trên thân một người đàn ông, thế mà không chút nào cảm thấy không hợp. Có đôi khi nhìn Kỳ Lương Tần nghiêm trang chững chạc thực nghiêm túc niệm tiếng Anh, sẽ có loại suy nghĩ đẩy ngã “không bằng cầm thú”.

May mắn hắn đủ khắc chế, ngẫu nhiên còn sẽ sửa đúng phát âm cho Kỳ Lương Tần một chút.

Kỳ Lương Tần đi theo hắn học, khi thì há miệng, lộ ra đầu lưỡi bên trong.

Bởi vì muốn dạy phát âm, tránh không được phải nhìn đầu lưỡi, kết quả nhìn không được mấy phút đồng hồ, hai người đều cả người khô nóng.

Nghiêm Bách Tông cảm thấy đầu lưỡi Kỳ Lương Tần mượt mà gợi cảm, Kỳ Lương Tần nhìn thấy đầu lưỡi Nghiêm Bách Tông sẽ nhớ tới nó dã man và hữu lực.

Vẫn luôn học tập không tốt cho thân thể, cho nên Kỳ Lương Tần cũng sẽ kết hợp với nghỉ ngơi, cậu cũng hy vọng vừa niệm tiếng Anh, vừa luyện tập đứng lên ngồi xổm.

Cái này là thói quen cậu dưỡng thành từ khi còn chưa phải là Kỳ Lương Tần, bởi vì cậu nghe nói đây là phương pháp luyện tập mông cong đơn giản nhất. Cũng không cần làm gì khác, mỗi ngày chỉ cần hai mươi cái đứng lên ngồi xổm, tích lũy tháng ngày, là có thể có được một cặp mông cong vô địch.


Cậu cảm thấy vẫn rất có hiệu quả, trước đây mông cậu đã cong, hiện giờ trời sinh có dáng người tốt, hơn nữa kiên trì bền bỉ, khẳng định sẽ càng cực phẩm.

Nghiêm Bách Tông không hiểu mấy cái đó, ở phương diện này hắn là một thẳng nam thực vô tri. Hắn không biết Kỳ Lương Tần luyện tập ngồi xổm là để luyện tập đường cong, cho rằng cậu chỉ là học mệt, cho nên hoạt động hoạt động.

Hắn chỉ là nghi hoặc sao hình thức hoạt động mỗi ngày của Kỳ Lương Tần đều không khác nhau lắm, ngồi xổm đến ngồi xổm đi.

Có điều hắn phát hiện lúc Kỳ Lương Tần ngồi xổm xuống rồi lại đứng lên, đường cong phía sau vô cùng gợi cảm, lưu loát, mạnh mẽ lại duyên dáng gợi cảm. Hắn luôn nhịn không được nhìn thêm vài lần.

Hắn thực lo lắng Kỳ Lương Tần sẽ phát hiện “tâm tư xấu xa” của hắn, dù sao thì gần đây hắn ngụy trang vô cùng cao lãnh lại cấm dục. Nhưng hắn ngẫu nhiên sẽ có một khoảnh khắc dục vọng phá tan lý trí, toát ra xúc động muốn cắn một ngụm đào mật.

Thời tiết tháng mười hai, thế mà cũng trở nên có chút khô nóng, Nghiêm Bách Tông cảm thấy là do hệ thống sưởi.

“Gần đây sao em không nhảy con thỏ, anh thấy tốt hơn em cứ ngồi xổm đến ngồi xổm đi.”

“Bọn em… bọn em lúc ban ngày, đã ở trên quảng trường luyện tập… luyện tập thật lâu…” Kỳ Lương Tần thở dốc, lúc ngồi trung bình tấn, sức lực cơ đùi không đủ, vẫn luôn phát run: “Hiện tại em đã có thể nhảy từ đầu đến đuôi.”

Cuối cùng cậu thật sự kiên trì không nổi, liền buông tha việc ngồi trung bình tấn, thở dốc nhìn về phía Nghiêm Bách Tông: “Em muốn học khiêu vũ, em có một bạn học báo danh xã đoàn vũ đạo, cô ấy nói còn có thể vào, đóng phí xã đoàn là được.”

“Rèn luyện thân thể là được, đừng học cái đó, quá cực khổ.”

Khi còn bé Nghiêm Viện từng học khiêu vũ, cả ngày kêu vất vả, có lần hắn đưa em gái hắn đi, ở kia nhìn một hồi, nhìn thấy Nghiêm Viện lúc luyện tập giạng thẳng chân đau đến tê tâm liệt phế, giáo viên kia còn ép xuống, lập tức dắt Nghiêm Viện về.

Hắn cảm thấy cái chuyện khiêu vũ, yêu cầu tính mềm dẻo thân thể rất cao, quá cực khổ.

Kỳ Lương Tần chưa nói mình muốn khiêu vũ là để giải khóa càng nhiều tư thế. Cậu lập chí phải làm cực phẩm thụ, cảm thấy một thân thể mà tư thế nào cũng có thể nếm thử, là một điều kiện chuẩn bị cho cực phẩm thụ.

Nhưng mà cậu cũng ngại ngùng nói rõ, đành phải nói: “Em tập yoga, cái đó tương đối nhu hòa, không phiền phức, còn có thể cường thân kiện thể bài độc dưỡng nhan.”

Nghiêm Bách Tông không cự tuyệt, hắn chưa hiểu rõ hết về yoga, ngẫu nhiên nhìn thấy lão thái thái hoặc là Nghiêm Viện tập yoga, ngồi xếp bằng nhắm mắt ở chỗ kia, dường như quả thật rất nhẹ nhàng.


“Vậy em học với Viện Viện, nó biết cái này, chờ nó trở về, em hỏi nó một chút.”

“Trước đây em đã từng học yoga với cô ấy, chỉ là sau đó lại không đi nữa.”

Nghiêm Bách Tông gật gật đầu, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi: “Nam tập yoga, có phải đa số là đồng chí hay không?”

Kỳ Lương Tần sửng sốt một chút, nói: “Em không biết, em đều là đến trực tiếp luyện, không nói chuyện với người xa lạ.”

Lúc này Nghiêm Bách Tông mới gật gật đầu, về sau hắn phải dặn Nghiêm Viện vài câu, kiên quyết không thể để cho Kỳ Lương Tần lui tới thân thiết với đồng chí khác. Hắn hy vọng bên cạnh Kỳ Lương Tần chỉ quen biết thẳng nam thẳng nữ.

Nghiêm Viện ở bên Triệu Hạo vài ngày liền về, trở về mặt co mày cáu nói: “Con thấy bệnh của ba Triệu Hạo rất nghiêm trọng, hôn lễ của bọn con, có khả năng phải hoãn lại.”

“Lúc này sắp sửa đến nguyên đán, nhất định phải hoãn lại.” Lão thái thái hỏi: “Vậy sao con không bảo họ tới thành Nam, bên này bác sĩ vẫn tốt hơn một chút.”

“Họ nói nếu thực sự cần, sẽ đến, chỉ là trước mắt còn chưa cần.”

Hôn sự của Nghiêm Viện quả nhiên hoãn lại, nhưng mà ba Triệu Hạo kiên quyết không đồng ý, muốn bọn họ nhanh chóng thành hôn.

Kết quả thương lượng cuối cùng, chính là chờ đến trước tết âm lịch vài ngày, trước hết qua đợt này rồi lại nói. Thân thể ba Triệu Hạo bây giờ, thật sự không thích hợp làm hỉ sự, ông không rời viện được.

Kỳ Lương Tần đi theo Nghiêm Viện nhìn căn hộ đã trang hoàng xong của cô, ở tầng rất cao, cửa sổ sát đất cực lớn, có thể đem phong cảnh thành Nam nhìn một cái không sót gì. Phòng ở cũng thật lớn, cũng có hơn hai trăm mét vuông, thiết kế vô cùng đặc sắc, nhất là phòng ngủ, thế mà lại là phòng công chúa.

Nghiêm Viện hỏi: “Thế nào?”

“Tốt.” Ánh mắt Kỳ Lương Tần lóe sáng.

“Về sau anh với anh cả kết hôn, muốn dọn ra ngoài ở không?”


Kỳ Lương Tần nói: “Hẳn là không thể nào, lão thái thái sẽ đồng ý sao?”

Nghiêm Viện cười nói: “Hẳn là không, nếu đã kết hôn đều dọn ra ngoài, bà ở một mình khẳng định cảm thấy cô đơn.”

“Đúng vậy, vẫn là náo nhiệt tốt hơn.”

“Vậy hai người có cảm thấy không tiện không? Dù sao thì em cảm thấy ở cùng trưởng bối không tiện, như vầy thật tốt, muốn thế nào được thế đó.”

Muốn thế nào được thế đó… nghĩ đến cũng thực kích thích.

Trong lòng Kỳ Lương Tần nóng bỏng nghĩ, cậu cũng muốn nghiêng trời lệch đất với Nghiêm Bách Tông, mỗi một góc đều đến một lần. Ảo tưởng của cậu về tính dục, luôn luôn mạnh mẽ lớn mật.

Khi về đến nhà, Nghiêm Viện và lão thái thái nói chuyện phiếm, liền nhắc tới chuyện này. Không nghĩ tới lão thái thái tức giận vô cùng, nói với Nghiêm Viện: “Sao con lại khuyến khích bọn nó dọn ra ngoài?”

Bà lập tức tìm Nghiêm Bách Tông, tiến hành nói chuyện thấm thía một lần. Biểu hiện của Nghiêm Bách Tông cho bà một viên thuốc an thần: “Con chưa từng nghĩ dọn đi ra ngoài ở, mẹ đừng sầu lo, Lương Tần cũng không đâu.”

Lúc này lão thái thái mới an tâm, có chút phiền muộn nói: “Cái tính tình của em trai con, tương lai kết hôn tám chín phần là sẽ dọn ra ngoài, em gái con không có tim gan, chưa kết hôn mà khuỷu tay đã hướng ra ngoài liền không nói, con và Lương Tần phải ở bên cạnh ta.”

“Mẹ yên tâm.” Nghiêm Bách Tông nói.

Nghiêm Bách Tông thật sự chưa bao giờ nghĩ dọn ra ngoài ở cách biệt với cha mẹ, hắn ở bên ngoài có nhà, nhưng chỉ là lúc ngẫu nhiên có việc thì tới một chút. Trong xương hắn vô cùng truyền thống, theo lý thường mà cho rằng thân là con cả hẳn nên chiếu cố trưởng bối, quan niệm của hắn không hợp thời, vẫn là cái kiểu như thời xưa, mấy đời ở chung mẹ hiền con thảo vợ chồng ân ái, chính là lý giải của hắn về gia đình.

Nhưng mà lão thái thái nói chuyện với hắn lần này, ngược lại khiến hắn suy xét đến Kỳ Lương Tần, hắn trái lại chưa từng hỏi Kỳ Lương Tần có muốn dọn ra ngoài ở hay không.

Vì thế hắn trở lại phòng, liền hỏi Kỳ Lương Tần vấn đề này.

“Em cảm thấy ở nhà rất tốt, em biết anh sẽ không dọn ra ngoài, em ở cùng một chỗ với anh, tự nhiên anh ở đâu em ngay ở đó, cũng không tồn tại miễn cưỡng, em là thật lòng thật dạ tất cả nghe theo anh.”

“Về sau nếu em muốn trải qua thế giới hai người với anh, chúng ta ngẫu nhiên đi ra ngoài ở, hoặc là đi ra ngoài chơi.”

Kỳ Lương Tần vừa nghe, hai mắt đều tỏa sáng: “Về sau anh muốn đi du lịch với em hả, chỉ hai chúng ta.”

Nghiêm Bách Tông hỏi lại: “Đây không phải là chuyện thực bình thường sao?”

Kỳ Lương Tần càng nghĩ càng vui vẻ.


Cùng người yêu đi du lịch trời nam đất bắc, là một chuyện hạnh phúc cỡ nào, là chuyện cậu khát vọng nhiều năm. Cậu càng nghĩ càng kích động, ngồi xổm thêm rất nhiều cái, còn nhảy con thỏ một hồi.

Nghiêm Bách Tông bị cậu nhảy cho tâm tình bực bội, chờ Kỳ Lương Tần đi tắm rửa, lăn qua lộn lại ngủ không an ổn.

Kỳ Lương Tần lau mái tóc ướt sũng trở về, Nghiêm Bách Tông ngồi dậy hỏi: “Sao không sấy tóc? Em lại đây.”

Hắn nói xong liền đi xuống giường, cầm một cái máy sấy nhỏ, cắm điện. Kỳ Lương Tần an vị ở mép giường, để hắn sấy tóc cho mình.

Gió thổi ấm áp mặc dù là tóc, nhưng thực tế là trái tim cậu nảy mầm. Bàn tay to của Nghiêm Bách Tông vuốt tóc cậu, gió nóng trong máy sấy từ da đầu cậu thổi qua, sau đó thổi về phía lỗ tai cậu.

Kỳ Lương Tần chợt nhớ tới một bộ phim trước kia mình xem qua, «Hoa nhài nở», trong đó Chương Tử Di sắm vai một nhân vật, cha kế của cô là một thợ cắt tóc, liền nương máy sấy trong tay dụ dỗ cô, có một cảnh, gió nóng từ máy sấy thổi lỗ tai và cổ cô. Cảnh ấy tràn ngập dục vọng hấp dẫn, cho cậu ký ức thực khắc sâu.

Mà hiện giờ cậu cảm nhận được loại cảm giác này, gió nóng từ máy sấy cũng biết trêu chọc người, cũng sẽ khiến người ta khó có thể chịu đựng, như hơi thở nóng rực của Nghiêm Bách Tông, khiêu khích làn da mẫn cảm của cậu.

“Thoải mái không?” Nghiêm Bách Tông còn hỏi.

Lỗ tai Kỳ Lương Tần đều bị thổi đỏ, nhưng cậu ngại nói thoải mái.

Cho nên chờ đến khi thổi khô, cậu lại không bò lên giường, mà là mở đèn trên bàn học lên.

Nghiêm Bách Tông ngồi ở trên giường, hỏi: “Em còn không ngủ?”

“Em còn có mười từ vựng chưa nhớ kỹ, thuộc rồi lại ngủ, anh ngủ trước đi.”

Nghiêm Bách Tông đành phải tự nằm ở trên giường, tắt đèn đầu giường.

Trong phòng lập tức tối sầm đi rất nhiều, chỉ có ngọn đèn nhỏ trên bàn học, màu vàng kim. Đó là một cái đèn có thể điều tiết, từ vàng óng ánh đến màu trắng đều được, nhưng mà Kỳ Lương Tần rất thích đèn màu vàng kim, đều chỉnh thành màu đó. Nghiêm Bách Tông nhích gối lên phía trên, dựa vào trên gối.

Ngay từ đầu, Kỳ Lương Tần đại khái là có chút ngại ngùng, muốn tránh né hắn, nhưng mà ngồi ở nơi đó lâu, giống như thật sự một lòng một dạ hướng về học tập. Cậu học thực nghiêm túc, giống như trong đầu thật sự chỉ có học tập.

Đều nói đàn ông nghiêm túc là tình cảm nhất. Hắn cảm thấy Kỳ Lương Tần nghiêm túc học tập, cũng thực gợi cảm. Không phải là lẳng lơ, nhiệt liệt, áp lực, mà là tinh thuần, an tĩnh, vô dục vô cầu. Hiện giờ hắn yêu người này, bỏ qua ái dục trêu chọc, cũng vẫn yêu, yêu đầy đủ con người Kỳ Lương Tần.

Cũng rất kỳ quái. Rõ ràng quá trình rất không bình thường, quen biết yêu nhau cũng thực ngẫu nhiên, nhưng cảm giác thực tự nhiên, giống như đã định trước ở bên nhau, chính mình cũng cảm thấy là trời sinh một đôi, thực xứng, tương tương hợp hợp, kín kín kẽ kẽ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận