Xuyên Thư Chi Yêu Sư Huynh Phản Diện


Bọn họ men theo dấu chân rời khỏi con đường, và dần dần đi vào sâu trong rừng cây.
Lúc đó mấy người vẫn luôn men theo con đường nên không quá chú ý đến bên này.

Hôm nay quan sát kỹ hơn thì sẽ thấy có một mớ dấu vết lộn xộn trong khu rừng rậm rạp.

Có vài cây bị đổ, và cỏ cũng bị giẫm nát.

Có thể thấy được ở đây có người từng đánh nhau, nhưng mặt đất lộn xộn kinh khủng nên không thể đoán được đối phương có bao nhiêu người.
Mộ Phong Vân chú ý thấy một vài cây đã bị gãy ngang.

Mặt cắt cao thấp không đồng đều, có lẽ không phải dùng kiếm khí, mà dùng thứ gì đó không sắc trực tiếp cắt ngang: “Sư huynh, chỗ này...”
Mộ Phong Vân quay lại thì thấy Thẩm Long Ngọc và Tống Thư Văn không có ở bên cạnh.

Bọn họ ngồi xổm cách đó hơn mười mét, và đang hợp sức đẩy một tảng đá lớn.
“Mau qua giúp!” Tống Thư Văn hét lên từ đằng kia.
Mộ Phong Vân và Lý Khuê Nhuế vội vàng chạy tới, dùng toàn bộ sức lực hợp sức với hai vị sư huynh đẩy hòn đá sang một bên.

Hòn đá bị lật đổ, mấy người chồm tới thì thấy giữa tảng đá có một cái động lớn, còn quấn dây thừng ở trên.
Phía dưới tảng đá lộ ra một cửa động có chiều rộng đủ cho ba người vào.
“Đây là cái gì?” Lý Khuê Nhuế hỏi.
“Hẳn là cái động mà nhóm người kia đào.


Chúng ta chú ý thấy đất xung quanh có dấu vết bị xới lên, muốn đẩy thử, quả nhiên là như vậy.” Tống Thư Văn nhìn vào trong: “Bên trong đen như mực, ngươi đoán xem bên dưới có thể có cái gì?”
“Người.” Thẩm Long Ngọc chỉ vào tảng đá vừa bị đẩy ra: “Có thấy không? Ở trên có một sợi dây buộc vào.

Động này quá nhỏ nên không thể ngự kiếm.

Bọn họ buộc sợi dây thừng này vào chứng tỏ họ cò muốn đi lên từ đây.”
“Vậy bây giờ phải làm sao?”
“Ngươi ở trên này trông coi hai người bọn họ, ta xuống dưới xem một chút.” Thẩm Long Ngọc nói xong chuẩn bị chui vào trong động.
“Chờ đã!” Mộ Phong Vân ngăn hắn ta lại.
“Sao vậy?” Thẩm Long Ngọc kêu lên, một chân đã cho vào trong động.
“Ta đi với huynh, đi một mình rất nguy hiểm.”
Thẩm Long Ngọc nhíu mày: “Ngươi chỉ là một nhóc con mà cũng đi theo tham gia trò vui à.”
“Đừng xem ta là trẻ con.” Mộ Phong Vân nói: “Đại sư huynh đi phía trước, ta đi theo phía sau, nhị sư huynh cùng Lý Khuê Nhuế thì chi viện ở phía trên, nếu có chuyện xảy ra ta có thể lui ra ngoài báo cáo tình hình kịp thời.

Như vậy thì an toàn hơn đôi chút.”
Mộ Vân Phong thấy Thẩm Long Ngọc vẫn không trả lời thì nói: “Ta có thể giúp, ta sẽ không cản trở đâu.

Nhị sư huynh, huynh nói thử xem?”
Thật ra có ngươi hay không cũng giống nhau.
Nhưng Tống Thư Văn cũng không biết xấu hổ mà ngăn cản sự nhiệt tình của sư đệ, dù sao Thẩm Long Ngọc có bảo vệ thêm một người cũng chỉ là việc thuận tay, càng không nói đây vốn là tùy tùng của hắn ta.

Tống Thư Văn nói: “Nếu hắn muốn đi thì ngươi để hắn đi đi.

Dù có chuyện gì xảy ra, lẽ nào Thẩm Long Ngọc ngươi cũng không thể bảo vệ tốt một nhóc con?”
Thẩm Long Ngọc suy nghĩ một chút: “Cũng được, lúc xuống dưới cẩn thận một chút, giữ chặt sợi dây thừng, đừng đánh vào đầu ta.”
“Hiểu rồi.”
Suy xét ở phía dưới có thể có người, hai người họ cũng không có đốt đuốc, sờ soạng đi xuống giếng.
Mộ Phong Vân phóng linh thức ra để tra xét xung quanh, đồng thời thận trọng leo xuống.

Mặc dù Thẩm Long Ngọc nhất định có thể tiếp được hắn, nhưng hắn cũng không dám thật sự ngồi lên đầu đại sư huynh tính tình nóng nảy.
Thẩm Long Ngọc không có băn khoăn nhiều như vậy, xuống rất nhanh, trong thời gian ngắn liền kéo ra khoảng cách với Mộ Phong Vân.
Mộ Phong Vân vừa mới nhập môn, phạm vi linh thức tra xét được cũng chỉ hơn ba mét vuông.

Thẩm Long Ngọc thì khác, linh thức của hắn ta vừa ra thì phát hiện dưới đáy hang động có một không gian rất lớn, có điều không gian đó bị chia thành hai phần bởi một thứ, các phần đều phân chia cao thấp.

Bây giờ tình hình tầng dưới không rõ lắm, nhưng có thể cảm giác rõ ràng tầng trên có ba người.
Nghĩ tới có thể là những người đã đến thôn cách đây vài ngày.

Thông qua nhiều manh mối khác nhau để lại, trong lòng Thẩm Long Ngọc đã hình dung ra hình dáng của những người này.
Tu vi của ba người đều không cao, trong đó có một người có khinh công rất kém, một người có sức lực rất lớn, người còn lại có khuôn mặt tuấn tú.
Tất nhiên, đây cũng có thể đều cùng một người.
Thẩm Long Ngọc buông tay, nhanh chóng ngã xuống.


Khi lòng bàn chân chạm đất phát ra tiếng “rầm”.

Thông qua xúc cảm âm thanh hoà vào nhau, hắn ta đoán được mình đang giẫm lên là một tảng đá rất lớn, cũng chính là tảng đá phân cách hai không gian cao và thấp.
“Là ai!” Một giọng nói vang lên.
Tìm được rồi.
Sau đó có một chuỗi tiếng bước chân vang lên trong động, có người chạy tới: “Tới đây làm gì!”
Thẩm Long Ngọc không trả lời mà nghiêng người né một thanh kiếm đang đâm tới của người nọ và chưởng bay hắn.
Người thứ hai lại nhanh chóng chạy tới, Thẩm Long Ngọc lại giơ tay phải lên một lần nữa, đánh ra một chưởng nhưng lại bị người thứ ba lao tới tiếp được.

Mặc dù người đối diện linh lực không mạnh nhưng vẫn vững vàng tiếp một chưởng của Thẩm Long Ngọc.
Lực tay không hề nhỏ.
Mà người thứ hai cũng nhân cơ hội đó nâng kiếm lên.
Thẩm Long Ngọc thấy tình thế không ổn, nhảy về sau để tránh thoát, người nọ đâm vào không khí, ngược lại đâm tới bên này.

Đồng thời, người thứ ba cũng rút vũ khí ra chém xuống.
Thẩm Long Ngọc đá văng người thứ hai đi, rút Phục Lân ra đỡ lấy vũ khí của người thứ ba.
Thanh binh khí đập vào phía trên Phục Lân tạo ra âm thanh “xẹt”, “xẹt”.
Người đối diện dần dần phát lực, đè vũ khí xuống.
Thẩm Long Ngọc di chuyển thân và rút kiếm, muốn nhân cơ hội hắn không đề phòng đâm hắn một kiếm trong khi anh ta không bảo vệ, nhưng hắn ta không ngờ người đó phản ứng cực kỳ nhanh, vung vũ khí vẫy Phục Lân lên.
Thẩm Long Ngọc cảm thấy cổ tay tê dại một hồi, lúc này mới cảm thấy người đối diện thật khó đối phó.

Người này sức lực rất lớn, thân pháp nhanh nhẹn,cảm giác lực cũng rất mạnh.

Hết lần này đến lần khác chuyện lại xảy ra trong giếng, bởi vì lúc nào Thẩm Long Ngọc cũng sợ giếng sập nên không dám dùng kiếm chiêu, bởi vậy mới lâm vào thế bất lợi.

Mộ Phong Vân nghe phía dưới truyền lên tiếng kiếm va vào nhau “keng”, “keng”, dùng cả tay và chân liều mạng bò lên lại.
Tống Thư Văn nhìn xuống phía dưới: “Phong Vân?”
Mộ Phong Vân rất lo lắng, nhưng không dám lớn tiếng: “Nhị sư huynh! Kéo ta lên!”
Tống Thư Văn gật đầu, kéo Mộ Phong Vân lên: “Tình hình thế nào? Có phải cần ta giúp không?”
“Ừ! Không gian dưới mặt đất quá nhỏ, đại sư huynh không thi triển ra được.” Mộ Phong Vân nói.
“Đã hiểu.” Tống Thư Văn gật đầu: “Các ngươi ở trên đợi ta xuống dưới xem!”
Tống Thư Văn nói xong liền dùng dây thừng nhảy xuống.
Cái giếng đất này được đào rất sâu, khi rơi xuống còn có cảm giác gió rít bên tai.
Tống Thư Văn nhanh chóng đến được đáy, bốn người trước mặt chiến đấu khó phân thắng bại, cho nên hắn ta rút kiếm ra.
Kiếm khí của Tống Thư Văn nội liễm hơn Thẩm Long Ngọc rất nhiều, chỉ cần được khống chế lực thì sẽ không gây ra hậu quả đất sụp đổ.

Hắn hít sâu một hơi, huy động linh lực, thân kiếm phát ra ánh sáng màu lam nhạt, chiếu sáng động dưới mặt đất không có ánh sáng.
Ban đầu hắn ta muốn đánh nhanh thắng nhanh, kết thúc trận chiến chỉ trong một chiêu, nhưng hết lần này đến lần khác ánh sáng của thanh kiếm để hắn ta nhìn rõ toàn cảnh hang động và những người còn lại trong hang.
Bản thân hắn ta đã thấy gì?
Linh khí của Tống Thư Văn bị kiềm hãm, ánh sáng màu lam nhạt trên kiếm dần dần xám xịt đi.

Nhưng cảnh tượng vừa nhìn thấy cũng không biến mất trong tâm trí khi bóng tối lại ập tới.
Vừa rồi, trong cái động này, hắn ta nhìn thấy một số người quen.

Một người là đại sư huynh thân yêu của hắn ta, một người khác chính là tứ sư đệ thân yêu của hắn ta, hai người họ một người cầm kiếm, một người cầm giản đánh nhau cùng lúc lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Còn hai bên là hai vị sư đệ ngoại môn có bộ mặt dữ tợn.
Mọi thứ đều diễn ra bằng tốc độ ánh sáng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận