Xuyên Thư Chơi Hệ Em Gái Của Pháo Hôi


Trận thứ hai kết thúc.Không có gì bất ngờ hơn là việc người trợ giúp bên ngoài đã giành chiến tanhg.Sắc mặt Vương Hành bỗng chốc trở nên rất khó coi.Một phút.Người trợ giúp từ bên ngoài đó nhanh hơn anh một phút!Nếu chăm chỉ luyện tập kỹ năng lái xe nói không chừng trong thời gian ngắn có thể đột phá, nhưng mà đêm nay muốn chọi lại thì không có khả năng.

Thành tích chạy trận thứ hai của anh thậm chí còn chậm hơn 0,2 giây so với trận đầu tiên.

Nhưng mà cho dù trợ giúp bên ngoài được mời tới thì dù có sai lầm ở trận cuối cùng, chậm một phút cũng có thể tanhg anh.Đây là việc đã được định sẵn từ trước.Anh không ngờ kết quả sẽ như thế này.Chỉ cần anh không đột nhiên chuyển giới trở thành bảo bối ngoan ngoãn rời xa những thứ "đồ chơi mất trí" này, dựa theo tính cách và tính tình ngày xưa của anh, sau khi bị đối phương khiêu khích cho dù biết rõ là kết quả thế nào cũng sẽ nhảy vào trong đó.Thành thật mà nói.Với tính cách thích chơi bẩn của đối phương khiến anh hơi kích động một chút.Nên mới dẫn đến sự việc như tối nay.Chỉ cần trong tay đối phương có người trợ giúp bên ngoài có kĩ thuật lái xe cao siêu kia, bất cứ lúc nào mời anh đua chắc canh sẽ dành chiến tanhg.


Nói cho cùng anh đua xe cũng chỉ vì hưởng thụ cảm giác kích thích cực nhanh kia, mà không phải cùng ai so đấu cái gì cả.

Nếu đổi lại là người không quan trọng khiêu khích, nhiều lắm anh cũng chửi bới hai câu cho qua.Cho đến hôm nay.Vương Hành vẫn là tự biết mình.Hơn nữa lần này trong đám ngựa non này, kỹ thuật xe của anh vẫn là cao siêu nhất.Lần này, thua thì thôi vậy.Đến lúc này Lưu Xá không cần cố nén nghẹn khuất nữa, anh ta nhân cơ hội nhảy ra làm những hành động khiêu khích, giọng nói cực kỳ trào phúng nói: "Đồ ngu, ván cược lần này mày thua chắc rồi! Hiện tại mày muốn tự động quỳ xuống đất cầu xin tha thứ nói hai câu chúng mày là một kẻ thua cuộc, cũng không cần gặp tao một lần quỳ một lần, ông nội của mày nhân từ lắm đấy, ha ha ha ha.” Vẻ mặt đầy vẻ khinh thường nói với Vương Hành.Bên kia có người thông minh dẫn đầu hô to."Quỳ xuống gọi ông nội đi."Đồng bọn xung quanh anh ta cùng đồng thanh nói với Vương Hành.Lưu Xá vung tay.Đám người của đối phương bắt đầu tản ra bốn phía phong tỏa hình thành vòng vây.Các lối vào và lối ra của con đường xây quanh núi này rất hẹp, một con đường lớn không có đường nhánh nào khác cho đến hết.

Chỉ cần phái người chặn hai đầu đoạn đường là không sợ người bỏ chạy.

Bỏ xe từ đường núi đi xuống cũng không thể thực hiện được, không có công cụ leo núi chuyên nghiệp, buổi tối tùy tiện nhảy xuống chính là một con đường chết.Kế hoạch của Lưu Xá còn rất cẩn thận.Cho dù Vương Hành cố chấp không gọi ông nội, chỉ cần đè anh quỳ xuống đối với anh mà nói chính là một sự nhục nhã lớn.

Đến lúc đó anh ta đem chuyện này khoe với mọi người bên ngoài, dù có nhận thua hay không thì kết quả cũng đã quá rõ ràng rồi.

Dù sao mục đích chủ yếu của anh ta chính là làm cho Vương Hành mất mặt, sau đó ở trong giới này sợ không ngẩng mặt lên nổi nữa.


Về sau hoặc là giống như chuột trong mương chỉ có thể trốn sống qua những ngày nhục nhã, hoặc là đi xa quê hương tạm thời tránh xa mọi thứ ở đây.Hai người tranh đấu có thua có tanhg.Lần này Lưu Xá muốn một lần kết thúc, hoàn toàn định sẵn tanhg thua.

Cho dù sau này bị Vương Hành lật lại, có một lần nhục nhã, mất mặt như vậy dù có bị thua, anh ta cũng sẽ không thua quá xấu hổ!Dù thế nào thì, anh ta cũng tanhg.Vương Hành chỉ muốn tận hưởng mà không muốn tiến bộ, cũng không có nghĩa anh thật sự là một tên ngu xuẩn không có đầu óc.

Hôm nay khi bất ngờ xuất hiện sự trợ giúp bên ngoài này, anh đã hiểu được kết cục của mình, và không có khả năng giành chiến tanhg.Biết trước kết quả như vậy, cùng lắm thì liều mạng giãy dụa một chút.Vương Hành chính là người như thế.Anh có chút cứng miệng, cứng rắn nói: "Trước mắt 1:1 bằng nhau, bây giờ mày kiêu ngạo được một lần, vừa rồi ông đây không dùng toàn lực!” Trong lòng còn tồn tại một chút khả năng có thể xảy ra, lỡ có chuyện gì thay đổi thì sao?Biểu hiện cùng cách nói chuyện tỏ vẻ phô trương.Vương Hành có chút loạn.Đao Tỷ khẳng định thành tích lần cuối cùng của Vương Hành có lẽ còn không bằng hai lần trước, thậm chí anh có thể mất trí và chiến đấu để tìm kiếm một tia hy vọng vì nghĩ rằng mình sẽ tanhg, hy vọng chuyện xấu nhất có thể xảy ra ngoài ý muốn.Lưu Xá cũng nghĩ đến điều này.Nếu Vương Hành thật sự liều mạng chết thì càng thoải mái.


Nếu không phải hai nhà Lưu Vương thực lực không khác biệt lắm, dựa theo tính tình trước kia anh ta đã sớm trực tiếp hại chết Vương Hành cho đỡ tức giận rồi.

Cho nên Vương Hành tự mình muốn chết càng vui vẻ hơn, ở lĩnh vực làm ăn Lưu gia cùng Vương gia bất đồng chèn ép trả thù cũng không tìm được chỗ trút giận.Lưu Xá cũng không ngại nhìn bộ dáng xấu xí của Vương Hành bị rơi xuống nước liều mạng giãy dụa, thậm chí nhìn đối phương càng tuyệt vọng mới càng thêm sảng khoái.

Anh ta ra vẻ hào phóng nói: "Vậy thì tiếp tục so đấu trận cuối cùng, dù sao cũng phải để cho mày chấp nhận thua, miễn cho mày không phục ở bên ngoài nói sai sự thật.”Có thể thua người nhưng trận đấu không thể thua.Sắc mặt của Vương Hành trở nên tức giận: "Hừ, còn chưa chắc đâu!”Bàn tay của anh ở trên cửa xe đang run rẩy.Sờ vô lăng như vậy không khác gì trực tiếp muốn chết!"Ngu ngốc.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận