“Đồ ngốc! Còn sai nữa là cho nghỉ việc đấy!” Mộ Sơ Tuyết trừng mắt liếc cô ta một cái, lúc quay lại đã đổi thành vẻ mặt khác.
Đạo diễn gọi mọi người lại.
“Tôi nói một chút về cách quay sắp tới đây nhé!”
“Loại nước uống này có tổng cộng năm vị, vừa vặn ứng với năm người trong nhóm mấy cô.
Lát nữa quay vài tấm hình trước, sau đó bắt đầu quay chính thức, nhớ rằng chủ đề quý này của Vi Vị Nhĩ là sức khỏe! Nào nào nào, lên tinh thần lên nào!”
Đạo diễn nói xong, tiện tay uống một ngụm Vi Vị Nhĩ vị cam trên tay.
Tang Đồ trợn tròn mắt.
Ngay sau đó, liền thấy bốn người Mộ Sơ Tuyết dẫn đầu, ngửa đầu uống hết Vi Vị Nhĩ trong tay.
Tang Đồ: “!!”
Đằng sau, nhân viên phụ trách sắp xếp cảnh quay “soạt” một cái, giật tung tấm vải dài bốn phía ra, dưới ba chữ to "Vi Vị Nhĩ", là các loại nước uống trái cây xếp cao thấp, nối tiếp như những ngọn đồi.
Tang Đồ: “!!!”
Mắt cô mở to =A=
Cả thế giới đều chuyển thành màu đỏ.
“Tiểu thư Tang, đến quay rồi.” Lúc này đạo diễn đã chạy tới, thái độ vừa cung kính vừa mang theo mấy phần e dè.
Tang Đồ mơ màng thoát khỏi thế giới đỏ, sau khi nhìn rõ người tới là ai, biểu cảm lập tức nghiêm trang kính cẩn.
Anh ấy vì mưu sinh mà phải uống nước rửa chân.
Thật sự là khổ sở quá đi…
Nhưng mà, quay quảng cáo là chuyện không thể quay rồi.
Nước uống cũng là không uống đâu.
Cô nhớ rõ người ở thế giới này đều là người bình thường, họ rất mỏng manh.
Nếu hấp thụ quá nhiều bug, sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
“Xin lỗi, tôi muốn hủy hợp đồng.” Tang Đồ nghiêm mặt, rất là vô tình.
Đạo diễn: “?”
Những người khác: “?”
Mặc dù hơi bất ngờ, nhưng sao chẳng thấy có gì lạ nhỉ? Chẳng lẽ bọn họ đã trở thành những con chó của Pavlov, bị cô tiểu thư này huấn luyện thành khả năng ứng phó điềm tĩnh trước mọi trò quậy phá của cô ấy rồi hay sao!
Bốn người Mộ Sơ Tuyết lại không điềm tĩnh được thế.
Đây là tài nguyên quảng cáo tốt nhất từ trước đến nay của bọn họ đó!
“Tang Tang đừng bướng nữa.”
“Ai làm cậu không vui hả? Kêu đạo diễn đuổi người đó đi!”
“Bọn mình đều chuẩn bị sẵn sàng rồi, quay một chút cũng không tốn bao lâu đâu.”
Bọn họ ồn ào ầm ĩ, cái thế chẳng khác nào muốn thay Tang Đồ thu lại câu nói ban nãy.
Sợ rằng Tang Đồ bỏ đi rồi, quảng cáo vào mồm cũng bay mất.
Vệ sĩ lập tức đứng lên chắn.
Bốn người liền im thin thít.
Đạo diễn: “Hủy hợp đồng thì phải bồi thường đấy.”
Ngoài khoản tiền phá hợp đồng, còn có khoản bồi thường tổn thất do ảnh hưởng đến quay phim và nhãn hàng, cộng lại cũng không phải con số nhỏ.
Tang Đồ hào sảng gật đầu: “Không sao.”
Hôm qua bố vừa chuyển tiền cho cô mà.
Đạo diễn im lặng vài giây, cũng không cưỡng ép, bảo người mang hợp đồng đã chuẩn bị sẵn ra.
Bốn người Mộ Sơ Tuyết nhìn trừng trừng Tang Đồ ký tên của mình, chuỗi số đó là số tiền họ kiếm không nổi dù có làm lụng vất vả cả năm! Nhưng điều khiến họ yên tâm là họ vẫn có thể tiếp tục quay quảng cáo.
Trước khi Tang Đồ rời đi không quên nhắc nhở những người khác, nhưng nói đến miệng lại không biết phải nói thế nào.