Tạ Thần liếc nhìn ngón tay nàng đang bấu chặt ống tay áo hắn, lại nhìn khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của nàng, rốt cuộc miễn cưỡng giơ tay trái lên, hướng về thứ nhầy nhụa máu thịt kia mà gõ hai cái vào hư không.
Một khối thịt chưa bị ăn mòn từ từ dâng lên từ trong bãi máu me nhầy nhụa, những phần còn lại trong nháy mắt bị vực sâu cắn nuốt hóa thành bột mịn.
Tạ Thần mắt cũng chưa nhìn lên, liền lấy linh lực ủ chín khối thịt.
Trong không khí tràn ngập mùi thịt nướng, mũi Tri Ly giật giật, cảm thấy bản thân đại khái là thèm điên rồi.
Vừa rồi còn ghê tởm muốn nôn, hiện tại lại cảm thấy hơi hơi muốn ăn.
“Xong.
” Tạ Thần nhàn nhạt mở miệng.
Tinh thần Tri Ly chấn động, theo bản năng đi lấy thịt nướng, nhưng bàn tay với đến một nửa lại cẩn thận mà thu hồi:
“Cái này thực sự…… có thể ăn sao?”
“Ngươi có thể không ăn.
” Tạ Thần lạnh nhạt nhìn nàng, rõ ràng sự kiên nhẫn đã cạn kiệt.
Tri Ly yên lặng đem thịt nướng về phía này.
Cắn một miếng, mùi thịt tỏa ra bốn phía, chỉ là không có gia vị nên hơi nhạt mà thôi.
Tuyệt vời! Không ngờ tới Ma Tôn đại nhân còn có thiên phú nấu ăn.
Nàng chớp chớp mắt, sáng rỡ nhìn về phía Tạ Thần.
“Những con thú có vị thơm ngon số lượng cực ít, lại khôn ngoan khó bắt được.
Vận khí của ngươi hôm nay không tồi.
” Tạ Thần cười như không cười.
Tri Ly cảm động mà cắn một miếng thịt nướng:
“Cảm ơn tôn thượng, là ta hiểu lầm ngài.
”
Tạ Thần cười nhạo một tiếng, ngước mắt nhìn về phía phương xa, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Tri Ly nhân cơ hội này nhanh chóng lấp đầy bụng, đảo mắt một cái, khối thịt nước đã bị ăn sạch sẽ.
Nàng vừa muốn mở miệng gọi Tạ Thần, Tạ Thần đã thu hồi tầm mắt nhìn về phía nàng:
“No rồi?”
“Ừm!” Tri Ly vội vàng gật đầu.
Tạ Thần liếc mắt nhìn nàng một cái, định đi về hướng hắn vừa nhìn đến, Tri Ly nhanh nhẹn bắt lấy ống tay áo hắn, muốn nói lại thôi mà gọi hắn:
“Tôn thượng……”
Tạ Thần dừng lại:
“Lại sao nữa?”
“Khát.
”
Tạ Thần: “……”
Sau một hồi yên tĩnh, hắn thong thả ung dung hỏi:
“Có phải Bổn tọa trông rất dễ tính, mới khiến ngươi có từng ấy dũng khí lấn tới?”
Tri Ly cười gượng một tiếng.
Nàng cũng biết chính mình quá đà, nhưng làm một tu giả kỳ Luyện Khí, thức ăn nước uống thiếu một thứ cũng không được, thỏa mãn được thèm muốn với đồ ăn rồi, liền bắt đầu khát nước.
Mà cơn khát nước không nhịn được như với đồ ăn.
Một khi đã bắt đầu khát, liền chỉ cảm thấy cả người khô khốc muốn bốc hỏa, hận không thể đem cổ họng ra xé rách.