Chương này có sự hỗ trợ của bạn Yanghani, rất cảm ơn bạn ❤❤❤
CHÚC CÁC TÌNH YÊU 1/5 VUI VẺ!
Ngày up: 01/05/2020.
--------------------------------
CHƯƠNG 5: ĐỘI NGŨ.
Ôn Nhu chờ xe dừng lại rồi mở cửa xe, từ hàng ghế trên di chuyển xuống dưới.
Cô ta so với vài giờ trước ngoại hình càng thêm lóa mắt, rực rỡ.
Lưu Hiểu Yến nét mặt không vui, nàng ngồi ở ghế lái nhìn Ân Ly bằng ánh mắt đầy oán trách.
Ân Ly không định đi cùng đám người này.
Tuy rằng lương thực trong không gian cô không dư dả nhưng cũng không đến nỗi chết đói.
Nhiều khoai tây còn đang phát triển, ngoại trừ thịt ra cùng lắm cô ăn chay một tháng, vẫn giữ được mạng.
Đi với đám người bụng dạ khó lường kia cô mới chẳng thèm.
Không sai, cô đã có ấn tượng xấu với cô nàng tên Ôn Nhu đầy vẻ kỳ quái, giờ một là tan rã, còn một phải chung đụng với bọn họ.
"Chị, họ là bạn chị à?" Ân Lãng bên cạnh tỏ ra lạnh nhạt thờ ơ, cậu cảm thấy mấy người này có hơi kỳ lạ.
Ân Ly thản nhiên nói: "Mới biết hôm nay." Từ 'bạn' này vẫn không thể dùng lung tung nhé.
"Vâng." Ân Lãng ngoan ngoãn đáp lời.
"Tụi mình đi thôi." Cậu ngẩng đầu nói với Ân Ly khiến nụ cười của Ôn Nhu trở nên cứng nhắc.
Vậy mới nói cô ta ghét bọn trẻ con.
Nếu không phải thấy khả năng phòng vệ của Ân Ly không tồi, cũng có thể kích thích bộc phát siêu năng lực, giúp nhỏ thêm an tâm trên đường đến căn cứ Bình Minh thì còn khuya cô ta mới bắt chuyện với hai kẻ nghèo kiết ấy.
"Ừ, đi thôi." Ân Ly vừa đáp vừa nhặt xe đạp ném bên đường lên.
Xe đạp đối lập với chiếc Mercedes màu đen to tướng thật khiến người ta phát hờn.
"Chờ đã, Ân Ly.
Cô đồng ý đi cùng chúng tôi mà, giờ muốn lật lọng hả?" Lưu Hiểu Yến mở cửa xe, hùng hổ vỗ vào mui xe chất vấn.
Ân Ly: "..."
"Tôi đồng ý thì sao? Cô cũng chưa từng nói cô có bạn đồng hành, thậm chí sau lưng còn có một băng nhóm.
Tôi không nợ cô, tự tôi đạp xe cũng tới đó." Ân Ly thực sự không nhịn nàng được nữa.
Mẹ trẻ này nghĩ gì vậy? Ở tương lai luôn trao đổi vật phẩm đồng giá, cô không thiếu ăn thì sao phải đi theo hai người bọn họ để làm bảo mẫu? Nếu tính tình họ tốt cũng được đi, đằng này bọn họ luôn dùng kiểu nói chuyện âm dương chướng khí để giao tiếp với cô, đương nhiên cô sẽ khinh thường.
Các cô cãi nhau như vậy, bên cạnh bỗng vang lên một tiếng cười.
"Tận thế nhưng mấy cô em còn có nhã hứng tranh luận ghê." Trương ca hạ kính xe, thích thú hỏi: "Em gái này, Ân Ly đúng không? Em không biết Zombie rất đáng sợ à? Đặc biệt em còn dẫn theo đứa con nít, nói vậy tình hình cũng không tốt lắm.
Cùng tụi anh chung đường, cùng nhau chiến đấu với Zombie, tìm được vật phẩm cũng chia theo đầu người.
Anh nghĩ kết đội cùng nhau sẽ đến thành phố A dễ dàng hơn, em thấy sao?"
Trương ca cũng không phải người trẻ tuổi mới ra xã hội, đương nhiên suy nghĩ của Ân Ly hắn vừa nhìn đã biết ngay.
Ánh mắt hắn hiện lên một tia gian xảo, hắn tin rằng cô sẽ đồng ý; còn nguyên do hả? Không vì cái gì khác ngoài đứa bé kia.
Quả nhiên, Ân Ly nghe xong thấy không phục lắm.
Nhưng quả thật tình huống bây giờ không giống nhau.
Trước đó cô có thể lựa chọn giải tán, cùng lắm khi gặp nguy hiểm cô có thể trốn vào không gian.
Thiếu ăn cô cũng chẳng sợ, bởi khoai tây sắp lớn cả rồi cho nên giai đoạn khó khăn chỉ là chuyện muỗi.
Nhưng, Ân Lãng tính sao?
Ân Ly do dự nhìn cậu bé.
Nó không vào được không gian của mình, nhỡ gặp nguy hiểm thì biết làm sao? Chẳng lẽ mình nhìn nó chết? Thấy Ân Lãng và Lăng Dục Thần lúc nhỏ gương mặt không có điểm nào khác biệt, Ân Ly đành phải há mồm đồng ý dù rằng hành động này như tự vả mặt cô.
"Đừng đồng ý..." Tay nhỏ của cậu giữ chặt tay Ân Ly, nhìn cô bằng đôi con ngươi sáng ngời đen nhánh.
"Em có thể tự lo cho em, chị đừng ép buộc bản thân."
Ân Lãng nói xong hơi nheo mắt nhìn đám người đằng trước.
Bọn họ khinh cậu yếu ớt thì muốn lừa Ân Ly vào động quỷ? Nhìn mấy tay đàn ông kia đã biết không phải hạng lương thiện gì.
Thế nên Ân Lãng lòng dạ hẹp hòi, ghi thù bọn họ.
"Tôi đồng ý." Lúc bọn họ đinh ninh Ân Ly sẽ giống lần trước tự ý bỏ đi thì cô đột ngột trả lời như thế.
Ân Lãng không đồng ý nhăn mặt ngẩng đầu, định dùng ánh mắt lay chuyển Ân Ly, nào ngờ bị một đôi tay ấm áp vuốt nhẹ mái tóc đen mun của mình.
"Bé con, đừng lo lắng nữa.
Cùng nhau đi sẽ an toàn, là trước kia chị suy nghĩ không thấu đáo." Nụ cười của cô càng khiến Ân Lãng thêm phát hoảng.
Ân Lãng trong lòng muốn mắng cô rằng: Chị gái này, quá ngây thơ, ai nói gì cũng tin hết! Vì sao em nói chị không nghe? Nhưng dẫu có bức xúc cũng không muốn làm Ân Ly buồn, dù gì cô cũng từng cứu cậu.
Vậy nên cậu đành hao chút mưu kế, âm thầm bảo vệ cho cô...
Ôn Nhu cười càng thêm dịu dàng, cô ta cảm thấy mọi chuyện đang diễn ra theo dự tính.
Lưu Hiểu Yến ngồi đằng trước nhìn cô bằng thái độ tức tối, bất bình; đương nhiên khoảnh khắc ánh mắt độc địa của Lưu Hiểu Yến quét qua Ân Ly đã bị Ân Lãng thu vào tầm mắt.
Hai chị em cùng ngồi trên xe hơi, còn xe đạp hả? Đương nhiên vứt.
"Nói một chút về mục tiêu của chúng ta nhé.
Có không gian của Ôn Nhu, chúng ta dư sức chứa thật nhiều vật phẩm.
Anh nhớ không lầm Ôn Nhu nói không gian của mình rộng ba, bốn mét khối, nhìn chung chúng ta có thể chứa gạo muối các kiểu." Chất giọng thô ráp của Trương ca phát ra từ bộ đàm.
Từ rất nhiều chi tiết nhỏ có thể nhận ra, trước khi tận thế gia đình Trương ca chắc chắn có thế lực, bằng không y đào đâu ra đạn dược súng ống đầy ắp khoang xe? Thêm một điều lúc Ân Ly ngồi vào xe mới để ý, tuy rằng trong số bọn họ ai cũng gần như là dị năng giả, nhưng dị năng của dị năng giả thời đầu vẫn tương đối yếu - - chỉ dùng một đòn cơ bản đã phải dưỡng sức một ngày nên phải dựa vào vũ khí để bù cho năng lực bị cạn.
Xe của Lưu Hiểu Yến không biết đã ném vào không gian chưa, dù sao hai chiếc Hummer to tướng màu đen cũng quá đủ rồi.
Sau đó Trương ca bắt đầu bàn về hành trình sắp tới.
Lấy thành phố A làm đích đến cuối cùng, trên đường đi sẽ băng qua rất nhiều huyện thành nhỏ và thôn trấn.
Thôn trấn không quá tiện lợi, tuy rằng Zombie ít nhưng vật phẩm chắc chắn không nhiều.
Nhất là bây giờ mới đầu tháng sáu, lương thực miền bắc còn chưa thu hoạch, trong nhà nông dân nhất định cũng chẳng có đồ dư.
"Chúng ta đi một chút nữa sẽ đến thành phố Huệ An, đây là thành phố nhỏ.
Dân cư phỏng đoán có mấy chục nghìn, mặc dù xác sống đông nhưng các siêu thị lớn cũng nhiều đấy.
Chúng ta vào gom đồ xong rồi chạy." Trương ca tiếp tục phân tích.
"Anh Trương nói có lý, chúng ta nhiều người thế này nên phải dự trữ nhiều thức ăn." Con ngươi của Ôn Nhu lóe lên tia sáng, cười đến thật thà.
Cũng không phải cô ta rất khoái chí ư? Có tay đấm miễn phí, còn cô ta chỉ cần nấp ở trong xe không ngừng đem đồ vật bỏ vào không gian, chờ khi tới căn cứ tùy tiện ném cho bọn họ một ít vật phẩm, mà cô ta, đến căn cứ sẽ không phải mục tiêu cuối cùng.
Cô ta muốn chờ người đàn ông huyền bí và hùng mạnh kia xuất hiện.
Nghĩ đến người đàn ông có thể khiến cho tất cả người trong căn cứ đều phải cúi đầu, nội tâm cô ta dấy lên ngọn lửa.
Chỉ có cô ta - - nữ chính trọng sinh sống lại lần nữa có không gian biến dị trong tay, mới xứng đáng sánh vai với anh ta!
Ôn Nhu nắm chặt tay, thả hồn theo mơ mộng, mà Lưu Hiểu Yến ngồi đằng trước lại thét lên: "Cô ăn cái gì thế? Thật là hôi, thật ghê tởm quá đi!" Xe suýt chút nữa thì đâm thẳng xuống mương.
Ân Ly trợn mắt, vô tội nhìn bọn họ, trên tay còn đang cầm nước thuốc màu đỏ tỏa ra mùi hương quái đản.
Cô thấy Ân Lãng đói bụng nên muốn cho cậu ăn, nhưng trên người cô không có cái gì, nếu lôi đồ ăn trong không gian ra thì bất tiện nên chỉ có thể lấy từ túi quần một chai dịch dinh dưỡng nhỏ, cũng sẽ không làm người khác nghi ngờ.
Hiện tại cô bị bọn họ hoài nghi lấy ở đâu ra thứ ghê tởm ấy.
Trước kia cô đều uống nó, cũng bình thường thôi, nhưng phản ứng bọn họ thật quá đáng!
"Mấy người không biết xem hàng thì thôi đi, đây không phải đồ vật ghê tởm.
Nó có thể uống." Ân Ly bực bội nhưng lại không thể gầm lên: Đồ nhà quê, đây là dịch dinh dưỡng!
Ai ngờ Ân Lãng ngồi cạnh không nói gì đã cầm lấy rồi nốc một hơi cạn chai, sau đó cong môi nói với người khác: "Hương vị khá ngon." Đặc biệt vừa uống xong bụng đã ấm áp, no căng, thật tuyệt vời.
Lưu Hiểu Yến không thể tưởng tượng được cậu nhóc lại đem thứ thức uống có mùi vị của nước đầm mương để uống? Là nàng bị bệnh hay thế giới này quá ảo diệu?
Khóe môi Ôn Nhu giật giật một chút, thầm nghĩ người như Ân Ly chắc chắn là sỏi đá lót đường.
Có cơ hội nhỏ sẽ ném bọn họ xuống, thật không nhìn
ra họ có đầu óc.
Đối mặt với đám người khinh khỉnh không tin, Ân Ly cũng không thèm giải thích.
Ân Lãng im lặng nắm lấy tay cô, nói với cô rằng cậu rất thích.
Xe chạy một đường gặp không ít Zombie, phần nhiều là tốp năm tốp ba lang thang ngoài phố.
Thời gian đầu bọn họ phối hợp chiến đấu rất ăn ý, nhưng hiện tại đã qua hai tiếng đồng hồ.
Thể lực của Ân Ly rất tốt, nhưng trời mới biết cô cảm thấy ngán đám Zombie như thế nào.
Ân Lãng cũng không ngồi yên, cầm súng nã đạn vào thây ma.
Đòn bắn của cậu cực kỳ chuẩn xác, bách phát bách trúng, để đám người Trương ca bên cạnh phải dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn mình.
Trong lòng Ân Ly vô cùng thỏa mãn.
Chờ đến khi dừng lại nghỉ ngơi ăn cơm, Ân Ly đặc biệt nhiệt tình với cậu.
"Trẻ nhỏ đừng kén ăn, phải ăn nhiều thịt vào nhé." Cô thì thào với cậu rồi gắp cho cậu một cục chân giò hun khói.
Ân Lãng bất đắc dĩ nói: "Nhưng em không thích ăn." Không hiểu vì sao cậu vô cùng ghét món này.
Tại sao tật xấu kén ăn lại giống Lăng Dục Thần như đúc? Ân Ly nhướn mày nhớ lại Lăng Dục Thần cũng không thích ăn chân giò hun khói.
Lý do là khi còn bé, bởi vì hàng xóm đưa cho anh ta một túi chân giò hun khói mà bị vu oan là ăn trộm, bị đánh đến mềm thân.
Cho dù sau đó đã giải thích rõ ràng nhưng anh ta đối với thứ này vẫn căm hận đến xương tủy.
"Chân giò rất ngon, chị trộm cho em đó.
Giờ muốn ăn chân giò hun khói cũng khó khăn, em ăn nhanh đi."
Ân Lãng bất đắc dĩ nhìn cô một cái, há miệng ăn.
Trong cổ họng dâng lên từng đợt cảm giác ghê tởm, nhạt như nước ốc.
May là có ai đó đủ thông minh chia chân giò ra làm hai nên cậu nuốt vài miếng đã kết thúc khổ hình.
Cơm nước xong xuôi, họ ngồi vào xe thoáng chốc đã tới đích đến đầu tiên - - Thành phố Huệ An.
---------------------------------
Hết chương 5..