Thẩm Nguyệt Lăng thật sự truyền linh lực cho Dạ Phong suốt một đêm, đến khi mơ mơ màng màng ngủ mất cũng không dừng lại.
Vì có lẽ ngủ không sâu nên giấc ngủ đêm đó của Thẩm Nguyệt Lăng đặc biệt phức tạp lại kéo dài.
Sáng sớm hôm sau, người tỉnh dậy trước là Thẩm Nguyệt Lăng.
Sau một đêm không ngừng tiêu hao linh lực, giờ đây sắc mặt hắn có chút trắng bệch.
Nhìn sang Dạ Phong vẫn an tường ngủ bên cạnh, Thẩm Nguyệt Lăng thở dài một hơi rồi chầm chậm từ trên giường ngồi dậy.
Hắn một tay đi giày, một tay xoa huyệt thái dương.
Đêm qua con mẹ nó đúng là ngủ không ngon, mơ một giấc mơ quá đắng.
Mơ thấy một đống việc ngu xuẩn của Thẩm Nguyệt Lăng hàng nguyên bản, cuối cùng lại bị nam phản diện đang ngủ ngon trên giường kia giết không toàn thây.
Nằm mơ nắm mơ nằm mơ nằm mơ! Nằm mơ em gái mày!
Chỉ trong một buổi tối, bị chèn ép đến mức độ này khiến đại não của hắn sắp phát nổ rồi!
Nhất định là do cả đêm ôm nam phản diện truyền linh lực, tinh thần lẫn thần thức đều không ổn định mới như vậy.
Đúng là ôm nam phản diện thì không thể nào ngủ ngon được.
Xoa huyệt thái dương một lúc, Thẩm Nguyệt Lăng lại liếc nhìn Dạ Phong thêm một lần nữa, ai ngờ, vừa mới nhìn sang đã đối diện với một đôi mắt kinh ngạc.
Thẩm Nguyệt Lăng: "..."
Vừa chạm ánh mắt của Dạ Phong, Thẩm Nguyệt Lăng thiếu chút nữa theo bản năng đã thốt ra một chữ đệt, may mắn là hắn vẫn kìm lại được.
Hai người nhìn nhau một lúc vẫn không ai nói gì, bên tai vẫn vang lên tiếng gáy ngủ của Tống Tiêu Minh, Thẩm Nguyệt Lăng không có biết tại sao lại cảm thấy có chút xấu hổ.
Cuối cùng Thẩm Nguyệt Lăng lên tiếng trước, hắn híp mắt cười nói: "Cái kia...!hôm qua đệ phát sốt, trong người đã thấy tốt hơn chưa?"
Dạ Phong vẫn không trả lời, Thẩm Nguyệt Lăng càng thêm xấu hổ mà quay mặt đi, hắn vén chăn xuống giường, mặc lại quần áo, mọi hành động đều không quay đầu lại.
Tính đến đây Thẩm Nguyệt Lăng đã cảm thấy bản thân ít nhiều gì cũng giúp đỡ được Dạ Phong chút ít, nhưng những việc làm này của hắn y lại không biết nên Dạ Phong chưa chịu thân thiết hay tín nhiệm hắn.
Con đường tẩy trắng này thật con mẹ nó vất vả!
Dù sao Thẩm Nguyệt Lăng cũng không thể trách y, từ khi y bắt đầu biết nhận thức đã sống không được tốt, vì đó tâm đã khóa chặt, muốn mở ra cũng không phải ngày một ngày hai là được.
Mặc y phục xong xuôi, Thẩm Nguyệt Lăng quay lại nhìn Dạ Phong vẫn luôn nhìn mình, Thẩm Nguyệt Lăng cảm thấy ánh mắt của y rất nóng, như muốn thiêu đốt hắn, suy nghĩ này khiến toàn thân hắn run lên, còn muốn tát cho chính mình hai cái tát.
Thẩm Nguyệt Lăng nuốt nước bọt, gian nan nở nụ cười, dịu dàng nói: "Tuy đệ đã hạ sốt nhưng không nên chủ quan, hôm nay đệ cứ nằm nghỉ ngơi đi nhé."
Nói xong Thẩm Nguyệt Lăng đưa tay lên chạm vào trán của Dạ Phong, thấy đã không còn nóng nữa mới an tâm thu tay về.
Từ đầu đến cuối Dạ Phong vẫn không nên tiếng, chỉ im lặng nhìn hắn.
Thẩm Nguyệt Lăng cho rằng y không muốn nhiều lời, nên không nói gì thêm, quay người đi đến chiếc giường đối diện.
Trên giường Tống Tiêu Minh vẫn ngủ say sưa, toàn thân nằm nghiêng dọc, chăn đã bị đạp xuống đất, áo bị vén lên lộ ra phần bụng săn chắc.
Nhìn thấy cảnh này Thẩm Nguyệt Lăng không nhịn được mà phì cười, Tống Tiêu Minh và Dạ Phong đúng là hai thái cực hoàn toàn khác nhau.
Thẩm Nguyệt Lăng nhặt chăn dưới đất lên gập lại cho ngay ngắn rồi mới đánh thức Tống Tiêu Minh.
"A Minh." Thẩm Nguyệt Lăng dịu dàng gọi: "Dậy đi nào."
Bị đánh thức, Tống Tiêu Minh mơ mơ màng màng mở mắt, đến khi hoàn toàn tỉnh táo nhìn thấy rõ khuôn mặt của Thẩm Nguyệt Lăng mới tươi cười gọi một tiếng: "Lăng ca ca."
Thẩm Nguyệt Lăng bị một tiếng gọi này của Tống Tiêu Minh làm cho tâm đều nhũn ra, từ trong ra ngoài đều cảm thấy sung sướng đến muốn bay lên.
Giọng của hắn đối với Tống Tiêu Minh càng thêm dịu dàng: "Mau thay quần áo rồi huynh dẫn đệ đi xem chỗ luyện tập làm quen trước."
Nghe đến hai chữ luyện tập, tâm tình Tống Tiêu Minh càng thêm phấn khởi, nhanh chóng xuống giường xúc miệng rồi thay quần áo.
Thẩm Nguyệt Lăng đang muốn cười vì hành động hấp tấp của Tống Tiêu Minh thì Dạ Phong từ đầu luôn im lặng lại đột nhiên lên tiếng: "Ta cũng đi."
Y đột ngột lên tiếng như vậy, Thẩm Nguyệt Lăng có chút giật mình sau đó bình tĩnh nhìn sang.
Lúc này Dạ Phong đã xuống giường, bắt đầu mặc lại quần áo.
"A Phong." Thẩm Nguyệt Lăng gọi y một tiếng, động tác của Dạ Phong dừng lại, ngước mắt nhìn hắn, Thẩm Nguyệt Lăng bị ánh mắt của y nhìn cho run lên, hắn nói: "Sức khỏe của đệ..."
Lời chưa dứt đã bị Dạ Phong đánh gãy: "Đã khỏe rồi."
Tống Tiêu Minh thay xong quần áo liền chạy đến bên cạnh y nói: "A Phong, ngươi hôm qua đột nhiên sốt cao như vậy, không sao chứ? Đừng có đem chính mình làm mệt."
Dạ Phong chỉ trả lời một câu ngắn gọn: "Không sao, hết sốt rồi."
Tống Tiêu Minh sờ tay lên trán y, nói: "Đúng là hết rồi.
Lăng ca ca đúng là lợi hại."
Nhắc đến là lại nhớ đến sự việc ban nãy, khiến cái mặt già của hắn đỏ hết cả lên, tuy hắn làm hoàn toàn có lý do chính đáng nhưng xấu hổ vẫn là xấu hổ a.
Cuối cùng Thẩm Nguyệt Lăng khẽ ho một tiếng, nói: "Nếu A Phong muốn đi thi thì được rồi, nhưng nếu mệt thì nói với huynh nhé."
Dạ Phong nhìn hắn đáp: "Được."
Tuy Dạ Phong tích chữ hơn vàng nhưng Thẩm Nguyệt Lăng vẫn là rất vui khi y nói chuyện với hắn.
Thẩm Nguyệt Lăng nói: "Đi thôi, huynh dẫn hai đệ đi ăn sáng."
Ba người đến Thực Quán, ăn xong Thẩm Nguyệt Lăng dẫn hai người họ đến Thao Trường, trên đường đi lại gặp đường Mộc Đường, vừa vặn Mộc Đường cũng đi đến đó nên quyết định đi cùng nhau.
Thẩm Nguyệt Lăng và Mộc Đường vừa đi vừa trò chuyện rất vui vẻ.
Mộc Đường kể đêm qua ra sau vườn hái thuốc gặp được một nữ để tử mới nhập môn cũng ở đó hái thuốc.
Mộc Đường vừa dứt lời, khóe miệng Thẩm Nguyệt Lăng giật giật, hắn hỏi: "Nàng có phải tên Bạch Liên Hoa không?"
Mộc Đường nói: "Phải.
Ngươi biết nàng?"
Nào chỉ biết, đó là bà xã mệnh yểu của nam chính a! Thẩm Nguyệt Lăng cười cười nói: "Vô tình biết được thôi."
Mộc Đường không nghi ngờ gì, còn Thẩm Nguyệt Lăng trong lòng lại đang không ngừng phun tào.
Cái vẹo gì! Sao tình tiết lại thay đổi nữa rồi!?
Tuy Bạch Liên Hoa cũng giống như Mộc Đường cũng là thiên tài về y thuật nhưng trong nguyên tác hai người căn bản không tiếp xúc với nhau có được không!
Chính là đến chết vẫn không nói được một câu với đối phương đó có biết không!
Đại thần tình tiết! Tuy lão tử muốn tẩy trắng nam phản diện để sống sót nhưng ngươi cũng đừng có tùy tiện thay đổi tình tiết đột ngột như vậy có được hay không, mỗi lần tình tiết thay đổi căn bản không có cái nào tốt đẹp a!
Lần trước chính là minh chứng a! Fuck!!
Sau một màn thóa mạ đại thần tình tiết trong lòng xong, tâm tình Thẩm Nguyệt Lăng tốt hơn rất nhiều, hắn quay sang hỏi Mộc Đường: "Ngươi thấy tiểu sư muội đó thế nào?"
Mộc Đường nói: "Bạch Liên Hoa rất có thiên phú trong y thuật, muội ấy hiểu biết rất nhiều loại thuốc quý, kỹ thuật cũng rất xuất sắc."
Thẩm Nguyệt Lăng nghe xong cầm cũng muốn rớt ra.
Mộc Đường trước mặt Thẩm Nguyệt Lăng và Mộc Đường trong nguyên tác căn bản không khác biệt, là một người kiêu ngạo, lại nganh bướng.
Nếu kêu hắn đi khen một người chẳng bằng đánh với hắn một trận ba ngày ba đêm.
Bây giờ Mộc Đường lại có thể khen Bạch Liên Hoa như vậy khiến Thẩm Nguyệt Lăng muốn không bất ngờ cũng không được.
Đây có phải là ánh sáng của nữ chủ không? Đúng là quá đỉnh!
Thật muốn nhìn thấy dung mạo của nữ thần a!
Nói thêm một lúc thì bốn người đã đến Thao Trường, đứng bên ngoài cửa họ đã nghe thấy được tiếng hô khí thế ngút trời cùng âm thanh của vũ khí va chạm.
Mộc Đường có việc riêng nên đi trước, Thẩm Nguyệt Lăng dẫn Tống Tiêu Minh và Dạ Phong đi vào, vừa đi y vừa nói: "Ngày kia là hai đệ cũng sẽ chính thức bước vào nơi này rồi, ở nơi này hai đệ sẽ được dậy tâm pháp và võ công của môn phái."
Tống Tiêu Minh dường như bị khí thế nơi này làm cho kích động, từ khi bước vào vẫn luôn tò mò nhìn xung quanh, hai mắt sáng như sao tỏ sáng rực rỡ.
Tống Tiêu Minh nói: "Các sư huynh cầm kiếm thật là ngầu, sau này đệ có thể có một thanh cho riêng mình không?"
Thẩm Nguyệt Lăng gật đầu nói: "Có thể, ba năm sau đệ sẽ được đưa đến Vạn Kiếm Sơn, lúc đó sẽ nhận được thanh kiếm thuộc về đệ."
Dạ Phong đột nhiên hỏi: "Kiểm của ngươi cũng từ đó lấy ra?"
Hiếm khi Dạ Phong lên tiếng hỏi một việc gì đó nên Thẩm Nguyệt Lăng trả lời rất cặn kẽ: "Đúng vậy.
Nói là đi chọn kiếm còn chẳng bằng là kiếm chọn người.
Mọi bảo kiếm đều có linh, chúng cũng biết nhận thức, sẽ tự động chọn chủ thích hợp với mình.
Không phải ai cũng được nhận thanh kiếm mà mình muốn, ngươi chọn nó còn phải xem nó có chọn ngươi hay không đã."
Thẩm Nguyệt Lăng lúc trước tu vi kém cỏi nhưng cũng may mắn lấy được một thanh bảo kiếm tên Thiên Tuyết, coi như cũng không quá bạc đãi hắn.
Dừng một chút hắn lại nói: "Hai đệ không cần lo lắng, huynh dám khẳng định hai đệ sẽ lấy được thanh kiếm tốt nhất.
Thân thể hai đệ linh lực rất dồi dào, cố gắng học tập, về sau sẽ là nhân tài làm dạng danh môn phái chúng ta.
Điều mà hắn nói hoàn toàn không sai, Tống Tiêu Minh mai sau là tiên nhân đắc đạo, đứng đầu trên đỉnh thế giới.
Dạ Phong là Ma Tôn của Ma tộc, hô mưa gọi gió tứ phương, nghe danh phải run người sợ hãi.
Hai người bọn họ xuất thần đều chính là đệ tử của Phong Sương Kiếm.
Nếu hắn có thể thành công tẩy trắng Dạ Phong vậy thì càng tốt.
Đang suy nghĩ thì Tống Tiêu Minh đột ngột a một tiếng làm Thẩm Nguyệt Lăng bừng tỉnh, quay sang hỏi: "A Minh, sao thế?"
Tống Tiêu Minh chỉ tay ra phía trước, Thẩm Nguyệt Lăng đưa mắt nhìn theo, phía trước là một thiếu nữ áo trắng xinh xắn.
Thiếu nữ cũng nhìn thấy bọn họ, hai mắt cong lên cười chạy tới, từng bước chân đều mang tiếng leng keng vui tai của lắc bạc dưới chân, hai bím tóc búi gọn lay động theo từng bước chân.
Tống Tiêu Minh nói: "Là Bạch Liên Hoa."
Đù má! Là nữ thần a!!!
Tâm hồn nhỏ bé của Thẩm Nguyệt Lăng kích động, xuất hiện rồi, cuối cùng hắn cũng gặp được nữ thần a!!
Bạch Liên Hoa tuy nhỏ tuổi nhưng vẫn không che đi được nét đẹp khuynh thành của nàng, nàng chạy tới, lễ phép chào một tiếng sư huynh với Thẩm Nguyệt Lăng rồi quay sang nói chuyện với Tống Tiêu Minh: "Tiêu Minh, ngươi với A Phong sao đột nhiên chuyển ra khỏi Tân Viện? Không sao chứ?"
Tống Tiêu Minh nói: "Bọn ta bây giờ tốt lắm, lúc nào cũng được ăn no ngủ tốt, Lăng ca ca rất tốt với ta."
Bạch Liên Hoa nhìn qua Thẩm Nguyệt Lăng nở nụ cười hồn nhiên: "Thẩm sư huynh."
Đột nhiên Thẩm Nguyệt Lăng cảm thấy da gà đều nổi lên, sao tự nhiên có chút rét lạnh thế này a?!
Thẩm Nguyệt Lăng đáp một tiếng rồi thôi, Bạch Liên Hoa cũng không để ý, nàng lôi kéo Tống Tiêu Minh và Dạ Phong ra đằng trước xem.
Nhưng Bạch Liên Hoa chưa kịp chạm tới tay Dạ Phong thì y đã lách người tránh qua, lạnh nhạt nhìn Bạch Liên Hoa nói: "Không đi."
Thẩm Nguyệt Lăng: "..." Đại ca, đây là tình yêu của anh đấy được không? Sao anh đối xử với tình yêu của mình lạnh nhạt như thế a!
Dạ Phong tránh thoát khỏi tay Bạch Liên Hoa, sau đó rất tự nhiên mà nắm lấy tay Thẩm Nguyệt Lăng khiến hắn hoảng hốt.
Dạ Phong đối với Bạch Liên Hoa nói: "Ngươi cách ta xa một chút."
Thẩm Nguyệt Lăng: "..." Trong lúc ta vắng mặt, nam phản diện và nữ chủ đã xảy ra vấn đề gì rồi? Ai giải thích giúp lão tử được hay không a!
Chẳng phải Dạ Phong nên đối với Bạch Liên Hoa là quan tâm, dịu dàng, ân cần sao? Sao hắn lại thấy y hình như đối với Bạch Liên Hoa lại có chút chán ghét? Là ảo giác của hắn sao?
Bạch Liên Hoa tuy bị từ chối nhưng vẫn không giận, trái lại vui vẻ mà cười, nói: "Vậy ta và Tiêu Minh ra đằng trước xem."
Tống Tiêu Minh nhìn sang Thẩm Nguyệt Lăng, chờ sự đồng ý từ hắn.
Tống Tiêu Minh nhớ đến hắn như vậy hắn rất vui, nhưng Tống Tiêu Minh nhìn hắn thì Bạch Liên Hoa cũng nhìn hắn, tuy ánh mắt Bạch Liên Hoa rất trong sáng nhưng không hiểu sao hắn lại cảm thấy áp lực toàn thân là chuyện gì!
Thẩm Nguyệt Lăng cố gắng áp chế, nói: "Đi cận thẩn, đừng để bị ngã."
Tống Tiêu Minh vui vẻ gật đầu, sau đó cùng Bạch Liên Hoa chạy ra đằng trước xem.
Thẩm Nguyệt Lăng đứng tại chỗ, nhìn hình bóng của hai người, trong lòng cảm giác thật khó tả, nhớ ra Dạ Phong vẫn còn đứng đây, y trong nguyên tác chính là thích Bạch Liên Hoa, nhìn Bạch Liên Hoa gần gũi với Tống Tiêu Minh như vậy Thẩm Nguyệt Lăng vui nhưng Dạ Phong thì không.
Thẩm Nguyệt Lăng mềm lòng, đang muốn an ủi y một chút thì Dạ Phong đã lên tiếng hỏi: "Ngươi thích mẫu người như vậy?"
Thẩm Nguyệt Lăng"?" Này có phải thăm dò, y sợ hắn động lòng với Bạch Liên Hoa sao?
Thẩm Nguyệt Lăng suy nghĩ rồi nói: "Ta không thích Bạch Liên Hoa."
Dạ Phong lại hỏi: "Vậy sao ngươi cứ nhìn nàng?"
Quả nhiên là ghen nha.
Thẩm Nguyệt Lăng nói: "Tuy ta không thích nàng nhưng lại cảm thấy một tiểu sư muội hoạt bát ngoan ngoãn như vậy lại rất đáng yêu."
Dạ Phong nói: "Ngươi thích người ngoan ngoãn đáng yêu?"
Thẩm Nguyệt Lăng cảm thấy không sai, một cô gái ngoan ngoãn đáng yêu ai mà không thích vậy nên gật đầu nói: "Ừ, ta thích."
Dạ Phong chỉ đáp lại hai tiếng: "Đã biết."
Thẩm Nguyệt Lăng: "..." Là ý gì a!
Đột nhiên Dạ Phong ngước mặt lên nhìn y, lông mi cong xuống, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của y rất đáng yêu, nhưng lực tay y lại không đáng yêu tẹo nào.
Thẩm Nguyệt Lăng vì đau mà hơi nhăn mặt, Dạ Phong liền thả lỏng ta ra, y đáng thương nhìn Thẩm Nguyệt Lăng khiến trái tim già của hắn mềm nhũn.
Dạ Phong nói: "Đáp ứng ta không được thích nàng, được không? Lăng ca ca."
Thẩm Nguyệt Lăng bị ba chữ cuối làm cho tâm hồn vui sướng đến muốn bay lên trời độ khiếp làm tiên luôn, hắn đối với câu trước của y không suy nghĩ gì liền gật đầu đáp ứng.
Má ơi! Đây có phải Dạ Phong dần mở lòng với hắn không? Cuối cùng quyết tâm của hắn thật không lãng phí a!
Thấy Thẩm Nguyệt Lăng đồng ý với, Dạ Phong trong thâm tâm vui sướng, nhìn bàn tay đang nắm chặt của y và Thẩm Nguyệt Lăng, nụ cười trên miệng càng có xu hướng cong lên.
Nếu Thẩm Nguyệt Lăng thích những người đáng yêu ngoan ngoãn vậy thì y sẽ trở thành người đáng yêu ngoan ngoãn nhất, như vậy Thẩm Nguyệt Lăng sẽ nhìn y nhiều hơn, rồi từ từ cũng chỉ nhìn một mình y.