Thẩm Nguyệt Lăng đọc xong liền nghiêng đầu nhíu mày, nói: "Lần này đi có vẻ khó nhằn." Ai biết được tên Nhị Đản dở hơi kia cho con quỷ nào! tác giả không viết ra thì độc giả làm sao biết được!
Tống Tiêu Minh thúc ngựa tiến lên nói: "Lăng ca ca, huynh nghĩa thứ gì gây ra sự việc này?"
Thẩm Nguyệt Lăng nói: "Không biết, phải gặp người bị trúng tà đã mới phán đoán được."
Bốn người sáng sớm xuất phát, đến đầu giờ trưa liền đến thôn Lan Thanh.
Bốn người đi đến nhà của Trần lão gia.
Trần lão gia đã đứng ngoài cửa đợi bên ngoài từ sớm, khi thấy nhóm người Thẩm Nguyệt Lăng đến Trần lão gia vui mừng muốn khóc, vội vàng ra tiếp: "Các vị tiên gia, các ngươi cuối cùng cũng đến rồi."
Thẩm Nguyệt Lăng xuống ngựa, lễ phép chào hỏi, Trần lão gia lập tức mời bốn người vào nhà.
Khi bước gần đến phòng khách, bốn người liền nghe tiếng khóc nức nở, Trần lão gia bèn nói: "Đó là tiếng khóc của vợ tôi, từ khi con gái mất tích bà ấy liền trở nên như vậy."
Trần lão gia mời bốn người vào phòng khách, rót trà cho bọn họ, lúc này Thẩm Nguyệt Lăng mới nói: "Phiền Trần lão một lần nữa kể lại sự việc."
Trần lão gia không dám nhiều lời một lần tường thuật lại sự việc, không khác những gì mà Thẩm Nguyệt Lăng đọc được, lát sau Thẩm Nguyệt Lăng hỏi: "Những người dời mộ bị trúng tà đang ở đâu?"
Trần lão gia nói: "Họ cũng là vì tôi nên mới bị trúng tà, nên tôi để họ lại trang viên của tôi, để tiện cho các vị khi đến kiểm tra."
Trần lão gia dẫn bọn họ đi đến một căn phòng, nói: "Chính là căn phòng này."
Dạ Phong bước lên mở cửa, trong phòng có sáu người đàn ông, đứng có ngồi có.
Ánh mắt họ đờ đẫn, bốn người Thẩm Nguyệt Lăng bước vào cũng không hề phản ứng.
Thẩm Nguyệt Lăng bước lên kiểm tra tình trạng của sáu người, ba người còn lại đi xem xét một phen.
Thẩm Nguyệt Lăng vạch to mắt một người ra xem thử, rồi nói: "Hồn phách vẫn còn đủ, những người này là bị quỷ oán ám thân, chắc lúc dời mộ đã chọc giận một thứ gì đó."
Tống Tiêu Minh hỏi: "Mọi chuyện bắt đầu từ lúc dời mộ, chúng ta có lên đến ngôi mộ kiểm tra không?"
"Ngôi mộ dĩ nhiên phải đi." Thẩm Nguyệt Lăng nói: "Nhưng bây giờ là giữa trưa, là thời điểm dương khí mạnh nhất, đến đó cũng không tìm được gì, muốn đi đến đó phải chờ trời tối."
Tống Tiêu Minh và Dạ Phong gật đầu, Bạch Liên Hoa đứng sau lưng hai người nói: "Còn sáu người này thì sao? Thẩm sư huynh có thể cứu họ không?"
Thẩm Nguyệt Lăng gật đầu nói: "Có thể."
Tống Tiêu Minh lại hỏi: "Lăng ca ca, quỷ oán là gì vậy?"
Dạ Phong nghe xong liền nói: "Quỷ oán cũng không biết, trên lớp không nghe giảng sao?"
Tống Tiêu Minh chột dạ nhìn sang chỗ khác, Thẩm Nguyệt Lăng bên cạnh lắc đầu cười, nói: "Không sao, ta giảng lại cho đệ.
Quỷ oán không giống cô hồn dã quỷ khác, chúng sống vì có oán khí trong ngực, oán khí tụ lại mà thành.
Quỷ oán không có thần trí, chúng thường hay lẩn quẩn du đãng trong núi rừng.
Khi có người đi đường vào ban đêm vô tình đụng phải chúng thì sẽ bị quấn lấy.
Quỷ oán không thể nhập vào người, chúng chỉ có thể dựa vào lưng người hấp thu sinh khí.
Người bị chúng quấn sẽ bị hút hết sinh khí rồi chết, quỷ oán cũng tiêu tan oán khí.
Đối phó với loại quỷ oán này, chỉ cần lấy đi oán khí của chúng là được."
"Muốn giải oán khí của quỷ oán cũng rất đơn giản." Thẩm Nguyệt Lăng nói: "Huynh là người đi theo dẫn dắt các đệ nên sẽ không nhún tay vào, bây giờ là cơ hội tốt để xem xem các đệ học được những gì."
Thẩm Nguyệt Lăng lùi lại, tìm một cái ghế ngồi xuống, nói: "Bắt đầu đi."
Muốn hút oán khí của quỷ oán có thể dùng bùa hoặc đọc kinh, hoặc dùng vật có khả năng hút oán khí.
Vật dùng hút oán khí bọn họ không đem trên người, đọc kinh cũng chỉ có mình Bạch Liên Hoa biết, nhưng không phải đọc kinh nào cũng được, mà phải dùng kinh văn và kinh lục vô cùng phức tạp, cho nên dùng bùa là đơn giản nhất.
Bùa pháp là thứ không thể thiếu nhất trong tu tiên, những tu sĩ tu tiên trên người nhất định phải có bùa.
Ba người Dạ Phong lấy bùa ra, chấm chu sa bắt đầu vẽ.
Tống Tiêu Minh lay hoay một hồi, chốc lại gãi đầu, chốc lại cắn bút, Thẩm Nguyệt Lăng không đành lòng nhìn nam chính như thế liền đứng lên, nhìn hai tấm bùa trên bàn.
Ừm, chữ rất đẹp nhưng sai hết rồi.
Thẩm Nguyệt Lăng dở khóc dở cười, tay nắm lấy bàn tay đang cầm bút của Tống Tiêu Minh, bắt đầu hạ nét xuống, nói: "Huynh chỉ đệ một lần, phải ghi nhớ đấy."
Tống Tiêu Minh hai mắt sáng ngời, cười tươi như hoa điên cuồng gật đầu.
Thẩm Nguyệt Lăng cảm thấy nam chính ngũ quan càng lúc càng đẹp, tuy không cùng một dạng đẹp với Dạ Phong nhưng vẫn vô cùng thu hút, quả không hổ danh là nam chính trong văn ngựa đực.
Đặc biệt khi đứa trẻ này vì vui vẻ mà cười rộ lên Thẩm Nguyệt Lăng có cảm giác trên đầu hắn mọc thêm hai cái tai và một cái đuôi không ngừng hướng hắn Thẩm Nguyệt Lăng vẫy vẫy, tuy rằng có chút ngốc nhưng vẫn đáng yêu lại nghe lời.
Đột nhiên Thẩm Nguyệt Lăng cảm thấy có một ánh mắt vô cùng sắc bén đang nhìn mình liền vội vàng ngẩn đầu lên, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Dạ Phong.
Thẩm Nguyệt Lăng đổ mồ hôi lạnh, đứa nhỏ này lại làm sao đây? Sao tự nhiên tâm tình lại không tốt rồi? Thẩm Nguyệt Lăng theo thói quen mở miệng hỏi y làm sao, nhưng miệng chưa kịp mở thì Dạ Phong đã quay đầu đi tiếp vẽ bùa của mình.
"Lăng ca ca, sao vậy?" Tống Tiêu Minh đột nhiên thấy Thẩm Nguyệt Lăng dừng bút, liền hỏi một câu.
Thẩm Nguyệt Lăng liền hoàn hồn, nhìn sang Tống Tiêu Minh nói: "Không sao, ta tiếp tục vẽ."
Thẩm Nguyệt Lăng tiếp tục cầm tay Tống Tiêu Minh, hắn vừa vẽ vừa chống chọi ánh mắt khủng bố của Dạ Phong đến lưng đều toát mồ hôi.
Vất vả hạ xuống nét cuối cùng, Thẩm Nguyệt Lăng buông tay nói: "A Minh, vẽ nốt tấm còn lại cho huynh xem."
Nhờ có Thẩm Nguyệt Lăng, Tống Tiêu Minh đã hoàn toàn nhớ cách viết, tự tin đáp: "Được, huynh xem ta nè."
Sau khi oán khí bị hút hết, cả sáu người đàn ông dần tỉnh táo, Dạ Phong đi lên hỏi chuyện họ, sáu người biết là bốn vị tiên gia này cứu mình liền rất biết ơn mà kể ra hết, một điều cũng không giấu.
Nhưng sáu người bọn họ đều không biết chính mình chọc phải thứ gì.
Không thu được kết quả, bốn người đều rời khỏi phòng.
Trần lão gia đứng bên người đợi, thấy họ đi ra lập tức hỏi: "Các vị tiên gia, bọn họ thế nào rồi."
Tống Tiêu Minh nói: "Đã không còn vấn đề gì nữa, trong một tháng tới cho họ ra phơi nắng nhiều một chút."
Trần lão gia, thở phào nhẹ nhõm nói: "Không sao là tốt rồi.
Các vị tiên gia, các vị cũng hãy cứu giúp con gái tôi."
Bạch Liên Hoa lập tức nói: "Ngươi yên tâm, bọn ta nhất định sẽ đem Trần tiểu thư về."
Dạ Phong lập tức chen lời nàng: "Trần tiểu thư sống chết không rõ, ngươi vội hứa hẹn cái gì?" Sau đó nhìn Trần lão gia nói: "Chúng ta không thể hứa hẹn quá nhiều cho ngươi, nhưng vẫn có thể giúp ngươi trả thù."
Trần lão gia cũng tự biết con gái mình lành ít dữ nhiều, trong lòng buồn khổ, nói: "Mong các tiên gia giúp con gái tôi lấy lại công đạo."
Thẩm Nguyệt Lăng nói: "Trần lão gia, ngươi nói là từ khi Trần tiểu thư biến mất, nhiều thiếu nữ trong nàng cũng bắt đầu lâm vào tình trạng của Trần tiểu thư?"
Trần lão gia gật đầu: "Đúng vậy, sau đó những cô nương đó cũng lần lượt mất tích."
Thẩm Nguyệt Lăng hỏi: "Vậy những cô nương chưa mất tích đang ở đâu, ta muốn kiểm tra tình trạng của các cô nương đó, có khi sẽ có chút manh mối."
Trần lão gia nói: "Những cô nương đó đều đang bị phụ mẫu nhốt trong nhà, cho người canh cửa cận thận nhưng không có tác dụng gì, những cô nương đó vẫn biến mất không để lại giấu vết gì.
Giờ trong thôn chúng tôi chỉ còn lại Hoàng cô nương của Hoàng lão bản sống ở cuối thôn là chưa bị mất tích."
Thẩm Nguyệt Lăng: "Thời gian gấp rút, mau dẫn chúng tôi đi gặp Hoàng cô nương."