Trước khi theo Trần lão gia đến nhà lão Hoàng, Thẩm Nguyệt Lăng để Tống Tiêu Minh và Bạch Liên Hoa đến nhà những cô nương bị mất tích hỏi thăm còn hắn và Dạ Phong đến nhà lão Hoàng.
Trên đường đi Trần lão gia kể một chút về nhà lão Hoàng.
Lão Hoàng có hai người con, một trai một gái.
Người con trai lớn vừa năm ngoái mới cưới vợ, hai người họ làm ăn xa lên ít khi về nhà, người con gái tên Hoàng Nhi năm nay mới tròn hai mươi.
Thẩm Nguyệt Lăng vừa đi vừa hỏi: "Hoàng Nhi cô nương bị tình trạng như vậy đã lâu hay chưa?"
Trần lão gia nói: "Bị cách đây vài ngày rồi."
Thôn Lan Thanh không lớn, tuy nói nhà lão Hoàng ở cuối thôn nhưng thật ra không xa nhà Trần lão lắm, đi bộ vài phút là tới.
Nghe nói có tiên gia đến thôn trừ tà, lão Hoàng vội vàng ra tiếp đón mời Thẩm Nguyệt Lăng và Dạ Phong vào.
Lão Hoàng năm nay đã qua trung niên mặt mày có chút hung dữ, nhưng tính cách lại rất ôn hòa.
Trần lão gia đợi ở dưới, lão Hoàng dẫn hai người lên lâu trên, Thẩm Nguyệt Lăng bước hụt một bước, xém cấm đầu xuống đất nhưng rất nhanh được Dạ Phong nhanh tay lẹ mắt mà đưa tay ra đỡ lấy.
Dạ Phong một tay nắm lấy eo, một tay cầm lấy bàn tay của Thẩm Nguyệt Lăng, trầm giọng nói: "Cẩn thận chút."
Thẩm Nguyệt Lăng xấu hổ, vội nói: "À được, cảm ơn đệ."
Dạ Phong thích thú nhìn hắn, khóe miệng câu lên vô cùng anh tuấn nói: "Không cần khách khí."
Sau khi Thẩm Nguyệt Lăng đứng vững lại Dạ Phong cũng không buông tay hắn ra, hai người cứ như vậy mà đi lên lầu.
Vừa đi lên tần trên, Thẩm Nguyệt Lăng liền bắt gặp một người đàn bà trung niên trên tay cầm một chén thuốc bổ, lão Hoàng liền nói: 'Đây là vợ tôi."
Bà Hoàng đàn muốn đi đưa thuốc cho con gái, gương mặt bà tiều tụy, hốc mắt vừa đen vừa sâu, có lẽ lo lắng cho con gái mà mất ngủ mấy hôm nay.
Đến trước cửa phòng Hoàng Nhi, lão Hoàng đẩy cửa đi vào, vừa nói: "Nhi Nhi, con xem cha...!Nhi Nhi?" Trong phòng không có người, bà Hoàng hoảng sợ mà làm rơt chén thuốc, lão Hoàng sốt ruột: "Nhi Nhi đâu rồi? Sao không thấy Nhi Nhi đâu?"
Bà Hoàng thương tâm ngồi xuống bắt đầu khóc nức nở, vừa khóc vừa nói: "Nhi Nhi của mẹ..."
Thẩm Nguyệt Lăng đi vào phòng, hơi xoay người nghe được âm thanh nho nhỏ: "Bên trong."
Nghe vậy lão Hoàng vội chạy vào bên trong, quả nhiên thấy Hoàng Nhi đang ngồi trước gương vừa chải tóc vừa ngâm nga.
Đây là con gái nhỏ của lão Hoàng, vừa tròn hai mươi, khuôn mặt khả ái xinh xắn.
Hoàng Nhi đang cầm một chiếc lược, không ngừng chải tóc, mi mắt hơi rũ xuống, khóe miệng cong lên một nụ cười e thẹn, hai má ửng hồng tựa như thiếu nữ mới biết yêu, cả gương mặt đều tràn ngập hạnh phúc.
lão Hoàng và bà Hoàng vội kéo Hoàng Nhi ra, nàng lập tức giãy giụa, khuôn mặt trở nên tức giận đến đáng sợ.
Hai người sợ hãi vội vàng buông tay, Hoàng Nhi lập tức trở lại với dáng vẻ hạnh phúc, ngồi lại trước gương.
Lão Hoàng đứng sau lưng Hoàng Nhi cố gắng giới thiệu hai người Thẩm Nguyệt Lăng và Dạ Phong cho nàng, nhưng Hoàng Nhi rõ ràng không nghe thấy, một chút phản ứng cùng không có, lão Hoàng lại càng sốt ruột nói: " Hai vị tiên gia nhìn xem, mấy ngày nay Nhi Nhi cứ thế này.
Lúc nào cũng mỉm cười quỷ dị, làm gì cũng mỉm cười, vợ chồng chúng tôi nói gì cũng không nghe, đây rõ ràng là trúng tà mà.”
Nghe lão Hoàng kể, bà Hoàng lại bắt đầu khóc, lấy tay áo chấm nước mắt, cũng kể khổ của Hoàng Nhi cho hai người nghe.
Thẩm Nguyệt Lăng quay sang nhìn Dạ Phong, hỏi: "A Phong đệ thấy thế nào?"
Dạ Phong quan sát một chút rồi nói: "Dường như là bị một thứ gì đó yểm lên."
Nghe được câu trả lời chính xác, Thẩm Nguyệt Lăng cười cười hài lòng, nói: "Nếu muốn cứu Hoàng cô nương thì phải tìm ra thứ gì yểm cô ấy.”
Nói xong Thẩm Nguyệt Lăng bước lên trước Hoàng Nhi, nói: "Bài Hoàng cô nương đang ngâm nga thật hay, Hoàng cô nương có thể một lần nữa hát cho ta nghe hay không?"
Lúc này Hoàng Nhi quay đầu nhìn Thẩm Nguyệt Lăng, hai mắt sáng rực, nở một cười khanh khách, dường như rất vui khi được Thẩm Nguyệt Lăng khen ngợi.
Hoàng Nhi vui vẻ cất tiếng hát, giọng hát trong trẻo uyển chuyển đầy tình cảm.
Ngay khi Hoàng Nhi cất tiếng, lão Hoàng và bà Hoàng đều đồng loạt sửng sốt, bà Hoàng nói: "Đây không phải là tiếng của thôn chúng tôi, âm ngữ này là của sứ khác."
Bên cạnh lão Hoàng cũng gật đưa xác định.
Thẩm Nguyệt Lăng đứng bên cạnh cẩn thận lắng nghe, bắt đầu suy ngẫm.
Bỗng nhiên dưới lầu có tiếng Trần lão gia hét lên một cách sợ hãi, khiến mọi người đều giật mình hoảng sợ, lão Hoàng, Thẩm Nguyệt Lăng và Dạ Phong cấp tốc chạy xuống.
Lão Hoàng lớn giọng nói: “La hét cái gì, bộ nhìn thấy quỷ hả?”
Hai mắt Trần lão gia đầy vẻ hoảng sợ, giọng nói run rẩy: “Tôi, tôi đúng là gặp quỷ rồi.”
Bà Hoàng trên lầu nghe được vội đứng trước Hoàng Nhi, đem nàng ra sau lưng che chở, nói: "Giữa ban ngày sao có thể gặp quỷ, chắc chắn, chắc chắn rất hung ác."
Thẩm Nguyệt Lăng đến gần Trần lão gia hỏi: "Trần lão gia, ông gặp quỷ ở đâu? Nó có hình dáng thế nào? Ông có thấy rõ không?"
Trần lão gia trả lời: “Tôi, vừa nãy tôi đứng trước cửa nhìn ra bên ngoài, thấy có một nam nhân cầm dù, mặc hỉ phục đỏ chót.
Nam nhân đứng trước cửa, mắt hướng lên trên lầu, tôi càng nhìn càng thấy tò mò, tim đập càng lúc càng mạnh.
Đột nhiên hắn ngẩn đầu lên tôi liền phát hiện đầu nam nhân là đầu lâu."
Trần lão gia quả thật bị dọa sợ, chứng kiến một màn đáng sợ như vậy, dưới cây dù là một cái đầu lâu, Trần lão gia chắc chắn thứ mình nhìn thấy vừa rồi không phải là người!
Lão Hoàng nghe vậy càng sợ hơn, nói: "Hai vị tiên gia, có phải nó muốn bắt Nhi Nhi nhà tôi không?"
Thẩm Nguyệt Lăng suy nghĩ một chút rồi nói: "Khả năng rất lớn."
Lão Hoàng kích động, nói: "Hai vị tiên gia, hai vị nhất định phải cứu lấy Nhi Nhi của chúng tôi."
Thẩm Nguyệt Lăng gật đầu, dù sao Phong Sương Kiếm cũng đã nhận tiền, Thẩm Nguyệt Lăng không thể không xuất lực.
Hắn nói: "Ta sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ Hoàng cô nương."
Đột nhiên Dạ Phong bên cạnh đột ngột lên tiếng: "Ta nhớ ra rồi, hình dáng mà Trần lão gia kể rất giống với Lang Quân Hỉ Nữ."
Thẩm Nguyệt Lăng nghe vậy cũng nhíu mày, nói: "Nếu đúng thật như đệ nói thì, Hoàng cô nương bị quỷ coi là tân nương rồi."
Thẩm Nguyệt Lăng biết Lang Quân Hỉ Nữ, vì đại thần Nhị Đản có miêu tả năm mươi ngàn chữ miêu tả Tống Tiêu Minh đánh nhau với con quỷ này.
Không ngờ nhiệm vụ xuống núi đầu tiên của song nam chủ lại là Lang Quân Hỉ Nữ.
Bên cạnh Trần lão gia và lão Hoàng trăm miệng một lời hỏi: "Lang Quân Hỉ Nữ là cái gì?"
Thẩm Nguyệt Lăng đáp: "Lang Quân Hỉ Nữ là một con quỷ sắc, chúng thường xuất hiện với khuôn mặt nam nhân tuấn tú, trên người mặc hỉ phục đỏ thẳm, chuyên dụ dỗ những cô nương chưa lập gia thấy đi ngang qua nơi ở của chúng.
Biểu hiện của những cô nương khi bị Lang Quân Hỉ Nữ quấn thân là trở về không ăn không uống, gương mặt luôn ửng đỏ, ánh mắt vui sướng, giống như tân nương chuẩn bị xuất giá.
Đợi thời cơ chín muồi thì Lang Quân Hỉ Nữ sẽ xuất hiện mang cô nương đó về hang động của mình làm hôn lễ sau đó hút hết dương khí của họ đến chết."
Trần lão gia và lão Hoàng nghe xong liền run rẩy, khuôn mặt đều là sợ hãi, lão Hoàng vội vàng quỳ xuống, không ngừng dập đầu, nói: "Cầu xin hai vị tiên gia.
Cầu xin hai vị tiên gia cứu lấy Nhi Nhi."
Thẩm Nguyệt Lăng vội vàng đỡ lão Hoàng lên nói: "Đừng như vậy, ta nhất định sẽ cứu lấy Hoàng cô nương."
Sau đó Thẩm Nguyệt Lăng nhìn Trần lão gia hỏi: "Có phải toàn bộ nữ nhân bị mất tích đều là những cô nương chưa thành thân phải không?"
Trần lão gia suy nghĩ cẩn thận rồi đáp: "Đúng là như vậy."
Thẩm Nguyệt Lăng nghĩ nghĩ một chút nói: "Vậy là không sai rồi, nếu không sai biệt lắm thì tối nay Hoàng cô nương sẽ bị mang đi."
Lão Hoàng nghe vậy càng thêm hoảng sợ, nói: "Hai vị tiên gia có cách gì hay không?"
"Có thì có." Thẩm Nguyệt Lăng vừa nói vừa đưa cho lão Hoàng một gói thuốc và một ít bùa: "Đem cái này nấu lên rồi đưa cho Hoàng cô nương uống, sau đó đem Hoàng cô nương vào một căn phòng rồi dùng bùa này che giấu nhân khí."
Lão Hoàng nhận lấy liên tục cảm ơn, Thẩm Nguyệt Lăng lại nói: "Còn nữa kêu ai đó đến trang điểm cho ta."
"Trang điểm cho ta nhìn giống cô nương, càng đẹp càng tốt."