Xuyên Thư Nhân Vật Phản Diện Ngươi Lại Sai Tình Tiết Rồi!


Thẩm Nguyệt Lăng rất nhanh đã thích nghi với hoàn cảnh, hơn nữa thân thể này vốn là người tu tiên nên Thẩm Nguyệt Lăng luôn cảm thấy năng lượng trong thân thể này dồi dào không dứt.

Thẩm Nguyệt Lăng quay về ngồi bên mép giường, suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.
Tống Tiêu Minh và Dạ Phong vẫn chưa xuất hiện nên Thẩm Nguyệt Lăng vẫn không phải lo lắng gì, nhưng mà sau khi gặp rồi thì làm gì? Đâu thể đi trên con đường nguyên tác được.
Thẩm Nguyệt Lăng tận sâu trong lòng không mong mỏi gì, chỉ cần giữ được cái mạng là tốt rồi, vì vậy từ giờ cho đến khi Phong Sương Kiếm bị Dạ phong diệt môn thì hắn phải chăm chỉ luyện tập nâng cao tu vi lên mới được, lỡ sau này có đối đầu với Dạ Phong thì vẫn có thể thừa cơ chạy trốn.
Vì thế Thẩm Nguyệt Lăng nhất định phải xuống núi.

Bởi vì trong nguyên tác, sau khi Thẩm Nguyệt Lăng tỉnh dậy lại sinh bệnh nhàm chán không việc làm nên lôi kéo một đám đồng bọn cùng nhau xuống núi gây chuyện.
Dưới thôn trấn hôm ấy có một tên bán hàng rong từ nơi khác đến, rao bán mấy thứ trong đó có một viên ngọc thô, nhìn thì không đáng nhiêu tiền nhưng đó lại là viên Dạ Minh Châu.
Dạ Minh Châu là viên ngọc hấp thụ rất nhiều linh khí dồi dào của đất trời, quả thật rất tốt cho việc tu luyện.
Lúc trước Thẩm Nguyệt Lăng đọc đến đoạn này âm thầm chửi tác giả một câu dở hơi, một vật tốt như thế mà lại trong tay một tên bán hàng rong, đã thế còn bị tên Thẩm Nguyệt Lăng nguyên tác mua được, mua xong chê xấu hắn liền đem vứt.
Này không gọi dở hơi thì là gì? Tốt xấu gì cũng là vật phẩm quý hiếm mà lại đem đi rao bán, bán xong còn bị chê xấu rồi đem vứt!?
Có thể bớt máu chó đi không? Có thể không hả?
Mà về sau Dạ Minh Châu lại thuộc về Dạ Phong, lợi dụng nguồn khí của nó để xưng bá thiên hạ, nhưng cuối cùng vẫn bị Tống Tiêu Minh ngăn cản.
Còn về lý do vì sao Dạ Minh Châu lại nằm trong tay Dạ Phong...!Xin đừng hỏi, hắn không biết đâu.
Giờ phút này Thẩm Nguyệt Lăng nghĩ không biết tác giả viết ra câu chuyện này trăm phần trăm chính là bức chết độc giả.
Trong lúc Thẩm Nguyệt Lăng vẫn mải mê suy nghĩ thì Lý Tuân đã quay trở lại, đưa cho hắn một miếng ngọc hình chữ nhật, trên đó khắc một chữ Phong.
Thẩm Nguyệt Lăng tiếp lấy, đồng thời nói hai chữ cảm tạ.

Lý Tuân nói: "Thật sự không cần kêu Mộc Đường tới sao? Dù sao đệ cũng hôn mê năm ngày, Lăng nhi, dù đệ không thích Mộc Đường thì cũng nên nghĩ đến sức khỏe của bản thân."
Thẩm Nguyệt Lăng mém nữa quên mất vụ này, trong nguyên tác Thẩm Nguyệt Lăng với người tên Mộc Đường kia quả thật không tốt, bởi vì Mộc Đường là người duy nhất biết được bộ mặt ngụy quân tử của Thẩm Nguyệt Lăng, vậy nên mỗi lần chạm mặt nói chưa được câu thứ ba liền lao vào đánh.

Cái đáng hận là mỗi lần đánh Thẩm Nguyệt Lăng đều thua thê thảm.
Mộc Đường là được coi là thần y của Phong Sương Kiếm, địa vị cũng cao hơn hắn nên Thẩm Nguyệt Lăng nguyên tác ghét cay ghét đắng Mộc Đường.
Về sau Mộc Đường trong lúc nguy cấp nhất bị Thẩm Nguyệt Lăng dùng thủ đoạn hèn hạ thần không biết quỷ không hay giết chết.
Quả thật là một thảm kịch!
Một sự thật đau lòng hơn là không chỉ Mộc Đường mà toàn bộ những người có đức hạnh tốt đều không ưa Thẩm Nguyệt Lăng ngoại trừ Lý Tuân, mà mấy tên không ra gì lại có một đống.
Thẩm Nguyệt Lăng cảm thấy đau đầu, oán hận tại sao lại xuyên vào cái câu chuyện ngựa đực này, nếu có thể hắn muốn xuyên tới viễn tưởng tương lai cơ.
Xuyên vào chuyện ngựa đực cũng thôi đi, cớ sao lại không phải nam chính?!

Không nam chính thì nam phản diện cũng được mà!
Tại sao lại xuyên thành vật hy sinh? Lại còn là vật hy sinh chết dưới hào quang của nam phản diện?!
Làm vật hy sinh coi như xong, ý nghĩa của vật hy sinh trong câu chuyện này chính là làm nền cho nam chính và nam phản diện.

Mà bản thân hắn chính là vật hy sinh hàng đầu a!
May mắn là hắn xuyên vào lúc hắn chưa ngược nam chính và nam phản diện, nghĩ đến điều này khiến hắn được an ủi không ít.
Nam chính Thẩm Nguyệt Lăng không lo, cái đáng lo chính là nam phản diện, bởi vì số phận hắn chính là chết trên tay y a!
Hơn nửa cái kết cục của câu chuyện này mới là thứ khiến Thẩm Nguyệt Lăng đau lòng nhất.
Đến giờ hắn vẫn nhớ rất rõ câu nói của Dạ Phong khi chính thức tuyên chiến với Tống Tiêu Minh: "Cái thế giới cặn bã này, sớm hủy diệt là tốt nhất."
Aaa hủy diệt em mày ấy!
Nếu các em gái cùng anh em chết hết thì nam chính còn sống làm gì nữa?! Chết luôn đi cho rồi!
Hắn ban đầu đọc bộ này chính là vì muốn thấy nam chính mang theo em gái cùng các anh em chiến đấu bảo vệ tu chân giới! Chứ không muốn cái kết cục nam phản diện tà mị cuồng hủy diệt!
Em gái chết hết rồi còn hưởng thụ cái rắm!
Anh em chết hết rồi thì bảo vệ cái rắm!
Đậu má! Đậu má! Đậu má!
Thẩm Nguyệt Lăng lại bắt đầu oán hận đại thần Nhị Đản, người đã viết ra cái câu chuyện này: Viết thì viết cho tử tế, bày đặt cho nam phản diện hủy diệt cái rắm ấy!
Tóm lại, khi gặp được nam phản diện, hắn cho y biết thế giới tươi đẹp thế nào, tốt nhất là đem y đi tẩy thành Bạch Liên Hoa.
Còn nếu không được, hắn sẽ tìm biện pháp khác.
Vậy nên, bước đầu tiên phải thu Dạ Minh Châu vào tay, nâng cao tu vi, bảo vệ bản thân.

Còn về mấy cái mối quan hệ của Thẩm Nguyệt Lăng cứ để về sau rồi tính, từ giờ cho đến lúc đến kỳ thi nhập môn vẫn còn hơn nửa năm, hắn vẫn dư dả thời gian.
Khi đã quyết tâm xong, Thẩm Nguyệt Lăng nói: "Vậy nhờ đại sư huynh nhắn với Mộc sư huynh tối nay đến phòng ta một chuyến." Nói xong Thẩm Nguyệt Lăng nhanh chóng rời đi.
Phong Sương Kiếm là tiên gia lớn mạnh nhất thời điểm hiện tại, dĩ nhiên kết giới ngay lối ra vào cũng rất nghiêm ngặt, muốn đi ra ngoài phải sử dụng ngọc thông hành, bằng không đập nát Phong Sương Kiếm cũng không đi ra được.

Để quản nghiêm môn sinh, những ai muốn xuống núi nhất định phải thông qua bên nhân sự hoặc ra ngoài đi làm nhiệm vụ mới có thể có ngọc thông hành.
Thẩm Nguyệt Lăng qua được cửa rồi liền vội vàng chạy xuống núi, chân đạp một phát xuống tới mười mấy bậc thang, định thân trải nghiệm thế nào là thân nhẹ như chim, chẳng mấy chốc Thẩm Nguyệt Lăng đã hoàn toàn rời khỏi núi Phong Sương.
Thẩm Nguyệt Lăng đi đến khu chợ trong trấn, nhìn trái rồi lại nhìn phải, rất nhanh Thẩm Nguyệt Lăng phát hiện một người đàn ông trung niên đang bầy một cái sạp nhỏ, lớn giọng rao bán.

Thẩm Nguyệt Lăng chú ý ngay viên đá vừa thô vừa xấu nằm trên sạp, nhanh chân bước qua.

Người đàn ông thấy một nam nhân tuấn tú đi đến liền nở một nụ cười thương nhân tiêu chuẩn, "Công tử, ngài muốn mua gì?" Tay người đàn ông cầm lên mấy hộp son phấn trang điểm, "Công tử, ngài mua son về tặng người yêu đi, đồ của ta đảm bảo là hàng tốt nhất."
Tặng em gái ông ấy! Lão tử đây đến tận lúc chết đến khi sống lại còn chưa từng ra nắm tay ai, đào đâu ra người yêu mà tặng?!
Thẩm Nguyệt Lăng mỉm cười chỉ vào viên ngọc thô, "Ta muốn mua cái này."
Người đàn ông ngạc nhiên, vật này nhìn vừa thô vừa bẩn, từ lúc có nó trong tay gã đi qua mấy nơi đều không bán được, tự dưng lại có người chạy đến bảo muốn mua nó, gã vui còn không kịp.
Ngươi đàn ông giơ lên năm ngón tay, "Giá năm đồng."
Rẻ dữ!
Đường đường là vật phẩm cấp cao lại chỉ bán với giá năm đồng?!
Đúng là không thể thảm hơn được nữa!
Thẩm Nguyệt Lăng cầm lấy Dạ Minh Châu lên ném cho gã một ngân lượng bạc, sau đó khí phách nói: "Cứ giữ lấy tiền thừa."
Người đàn ông cầm bạc trên tay cảm ơn rối rít, có lẽ cầm quá nhiều tiền, cảm thấy lương tâm cắn rứt mà nhét thêm Thẩm Nguyệt Lăng mấy hộp son phấn.
Thẩm Nguyệt Lăng muốn từ chối cũng không được, thôi thì cứ cầm lấy, có thể mai sau sẽ có cơ hội dùng.
Thẩm Nguyệt Lăng cầm Dạ Minh Châu lật qua lật lại, nhìn kiểu nào cũng giống như hàng tây bối*, bảo sao bản nguyên tác lại ném đi không thương tiếc.
(Tây bối: ý là hàng giả)
Mặc kệ xấu hay đẹp, tây bối hay không tây bối, sau này hắn đem đi mài là được.
Thẩm Nguyệt Lăng cất Dạ Minh Châu vào ngực áo, trong lòng hết sức vui vẻ.
Đi được thêm vài bước, bỗng một thứ gì đó tông từ phía sau lên khiến hắn ngã quỵ xuống, "A!"
Thẩm Nguyệt Lăng chống tay ngồi dậy, ngay lập tức liền nhăn mặt, ngay lòng bàn tay trầy xước một mảng lớn.

Hắn quay đầu lại nhìn, thì ra đụng trúng hắn là một đứa trẻ, đứa trẻ này ăn mặc rách rưới, từ trên xuống dưới dơ bẩn luộm thuộm, trên mặt, hai tay đều quấn đầy băng vải, một tay nó đang ôm một cái bánh bao.
Đứa trẻ nhìn thấy hắn ban đầu là kinh ngạc sau đó là hoảng hốt, cuối cùng là giận dữ.
Thẩm Nguyệt Lăng muốn nói gì đó thì đứa trẻ đã bị nhấc lên.

Phía sau nó là một người đàn ông cao to, khuôn mặt vì tức giận mà đỏ bừng.
Người đàn ông cất giọng ồm ồm khó nghe: "Thằng nhãi ranh, lại dám đi ăn trộm, hôm nay không đánh chết mày thì tao không làm người nữa."
Thẩm Nguyệt Lăng nhíu mày, xung quanh người bu lại càng nhiều, che miệng nói nhỏ, chỉ trỏ nó.
Đứa trẻ không ngừng giãy giụa, nó quay sang cắn mạnh vào tay người đàn ông một cái, khiến tay gã mất một mảng thịt.
Gã thét lên một tiếng, hai mắt đỏ ngầu, ném mạnh nó xuống đất, tiếp theo nắm đấm gã giơ lên.


Đứa trẻ không can lòng nắm chặt mắt lại nhưng chờ mãi cũng chưa thấy nắm đấm của gã hạ xuống, nó liền hé mắt ra nhìn, ngay lập tức liền kinh ngạc.
Người ban nãy nó đụng phải giờ đang đứng trước mặt nó, dùng tay đỡ lấy nắm đấm của người đàn ông kia.
Nghĩ đến việc một người đàn ông to lớn lại đi đánh một đứa trẻ, Thẩm Nguyệt Lăng thật chịu không nổi.

Hơn nữa đứa trẻ này gầy yếu như vậy, nếu trúng một đấm của gã có lẽ sẽ chết thật.
Không biết tại sao khi nhìn thấy đứa trẻ này lại khiến Thẩm Nguyệt Lăng sinh lòng muốn bảo vệ đến vậy.
"Ra tay với một đứa trẻ, có đáng mặt đàn ông hay không?"
Người đàn ông giận dữ nói: "Liên quan gì đến ngươi! Dám ăn trộm bánh bao của ta, lại còn trộm nhiều lần, mãi hôm nay mới bắt được.

Hôm nay lão tử nhất định phải đánh chết nó!"
Thẩm Nguyệt Lăng hơi nghiêng mặt nhìn đứa trẻ phía sau, lại nhìn người đàn ông, nói: "Đệ ấy đã lấy của ngươi bao nhiêu? Ta thay đệ ấy trả lại hết cho ngươi."
Nghe vậy người đàn ông mới hòa hoãn lại, hạ tay xuống, nói: "ba ngân lượng."
Đứa trẻ kia nghe vậy liền muốn nói gì đó nhưng đã bị Thẩm Nguyệt Lăng chặn lại, hắn lấy ra bốn ngân lượng đưa người đàn ông, "Một ngân lượng nữa coi như tiền thuốc cho ngươi."
Người đàn ông kia nhận tiền xong liếc đứa trẻ rồi nhổ một ngụm nước bọt, "Hôm nay tiểu tử ngươi may mắn." rồi bỏ đi.
Xong xuôi Thẩm Nguyệt Lăng nhìn mấy người xung quanh, đưa tay đuổi, "Đi đi đi, xem cái gì?"
Hết chuyện mọi người lần lượt tản đi, bấy giờ Thẩm Nguyệt Lăng mới đỡ đứa trẻ kia đứng dậy, "Đệ không sao chứ?"
Đứa trẻ không đáp lời hắn, Thẩm Nguyệt Lăng cầm hai tay nó lên, nói: "Trầy xước hết rồi, đi, tìm chỗ nào rồi ta bôi thuốc cho đệ."
Nhìn tay chân nó chỗ nào cũng bầm tím, quần áo rách đến không nỡ nhìn, Thẩm Nguyệt Lăng nhíu mày, trong lòng lại cảm thấy thương xót, nhiều vết thương như vậy, không biết đã bị đánh bao nhiêu lần, mỗi lần bị đánh đều đau biết bao nhiêu.
Thẩm Nguyệt Lăng nghĩ nghĩ một lát rồi quyết định bế nó lên.
Đứa trẻ giật mình theo bản năng muốn vùng ra, Thẩm Nguyệt Lăng vỗ nhẹ lên tấm lưng gầy yếu, ánh mắt dịu dàng nhìn nó, nói: "Đừng sợ, ta mang đệ đi mua thuốc."
Thân thể nó không ngừng run rẩy, nhưng không giãy giụa nữa, Thẩm Nguyệt Lăng cũng thả lỏng tay, tránh chạm vào vết thương của nó.
Mua thuốc xong, Thẩm Nguyệt Lăng đi ngang qua một tiệm bán quần áo, hắn nhìn vào bên trong một chút rồi thả đứa trẻ xuống, nói: "Đệ đứng đây đợi ta một lát, đừng đi đâu nhé."
Nó gật đầu, Thẩm Nguyệt Lăng liền cười, "Ngoan lắm." Nói xong hắn đi vào trong tiệm, rất nhanh đã đi ra, sau đó lại tiếp tục ôm nó lên, tìm một khách điếm thuê một căn phòng, gọi hỏa kế chuẩn bị một thùng nước tắm.
Tiếp theo đó, Thẩm Nguyệt Lăng đem đứa trẻ đặt lên giường, còn bản thân thứ quỳ một gối xuống, kiểm tra vết thương cho nó.
Trên người đứa trẻ này không có chỗ nào lành lặn cả, vết thương cũ chưa kết vảy, lại thêm một đống vết thương mới, sâu có nông có, nhiều chỗ đã sớm sưng mủ.
Thẩm Nguyệt Lăng nhíu mày, tay cũng nhẹ đi trong ít, dường như đứa trẻ hiểu được thắc mắc trong lòng hắn, nó nói: "Bị đánh đó."
Thẩm Nguyệt Lăng hít một ngụm khí lạnh, hỏi: "Đau không?"
Nó lắc đầu, Thẩm Nguyệt Lăng ấn nhẹ một cái khiến khuôn mặt nó tái mét, "Còn nói không đau."
Bên ngoài hỏa kế gõ cửa nói đã chuẩn bị xong nước tắm, Thẩm Nguyệt Lăng mới đứng lên mở cửa cho hỏa kế tiến vào, rồi lấy túi trên bàn đưa qua cho nó, "Đi tắm trước rồi bôi thuốc, ta giúp đệ tắm."
Nghe bốn chữ cuối mặt nó biến sắc, kiên quyết lắc đầu từ chối.

Thẩm Nguyệt Lăng biết khuyên không được đành gật đầu, "Vậy đệ tắm cẩn thận một chút."
Thẩm Nguyệt Lăng thả nó trước cửa phòng tắm rồi đi ra ngoài, trước khi đi còn cẩn thận giúp nó đóng cửa.

Thẩm Nguyệt Lăng đi rồi, đứa trẻ mới bắt đầu cởi quần áo, trên lưng nó có một vết bớt hình bán nguyệt.
Lát sau, nó mặc đồ Thẩm Nguyệt Lăng mua cho đi ra.

Dơ bẩn trên người mất hết, Thẩm Nguyệt Lăng âm thầm khen đúng là một tiểu soái ca, da trắng, mặt đẹp, ngũ quan sắc sảo, không chê đi đâu được.
"Lại đây." Thẩm Nguyệt Lăng gọi, nó từ từ bước sang, hắn đặt nó lên ghế rồi bắt đầu bôi thuốc cho nó, đến cả băng vải cũ cũng thay ra hết.
Nó ngồi yên nhìn Thẩm Nguyệt Lăng, bỗng hỏi: "Sao huynh lại giúp đỡ ta? Còn mua quần áo cho ta? Ta và huynh vốn dĩ không quen biết gì."
Thẩm Nguyệt Lăng nói: "Ta không thể nào bỏ mặc đệ với một đống thương tích như vậy mà đi được." Ngừng một lát hắn lại tiếp, "Sau này đệ đừng đi ăn trộm nữa, hôm nay có ta đỡ cho đệ nhưng về sau không ai ra cứu đệ nữa đâu."
Nó nói: "Huynh có thể bỏ mặc ta."
Thẩm Nguyệt Lăng cười nói: "Nếu có thể bỏ mặc đệ, ta đã làm ngay từ đầu."
"Huynh tên gì?"
"Ta tên Tr...!Thẩm Nguyệt Lăng, là đệ tử của Phong Sương Kiếm." Thẩm Nguyệt Lăng trả lời, hắn nhìn nó, nói: "Đệ năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Mười một."
"Ta thấy tố chất đệ không tệ, sang năm lên Phong Sương Kiếm thi nhập môn thử xem, ta chắc chắn đệ sẽ được nhận vào."
Nó không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Thẩm Nguyệt Lăng.
Một lát sau mọi vết thương đều được xử lý xong, Thẩm Nguyệt Lăng nhìn ra bên ngoài, nhận thấy mình rời núi đã lâu, nên nhanh chóng quay về thôi.
"Ta đến lúc phải về rồi."
Nó ngẩn mặt lên, Thẩm Nguyệt Lăng đã đi ra khỏi phòng, lát sau hắn quay lại với mấy gói đồ ăn nóng hổi, "Cho đệ."
Bụng nó đánh trống từ sáng nhìn túi đồ ăn trước mặt hai mắt liền sáng lên, đưa hai tay nhận lấy.
"Cần ta đưa đệ về không?"
Nó lắc đầu, Thẩm Nguyệt Lăng không miễn cưỡng nó, hắn đứng lên, "Ta có việc đi trước, đệ ăn xong rồi về nhà đi nhé."
Thẩm Nguyệt Lăng đi rồi nó cũng chợt nhớ ra nó còn có ngươi đang chờ cũng liền đứng dậy, lúc nhảy xuống khỏi ghế nó phát hiện trên đất có một túi thơm hình hoa mẫu đơn, nghĩ chắc là Thẩm Nguyệt Lăng đánh rơi, nhưng người đã đi rồi, nó không biết làm cách nào để trả lại.

Đành cất kỹ đi rồi quay người rời khỏi khách điếm.
Trở về khu ổ chuột, một đứa trẻ khác thấy nó liền chạy ra, nói: "A Phong, ngươi cuối cùng cũng về rồi."
"Tiêu Minh, ta có mang đồ ăn về này." Dạ Phong, đưa mấy gói thức ăn cho Tống Tiêu Minh.
Tống Tiêu Minh hai mắt sáng rực nhận lấy, rồi nhìn sang Dạ Phong, thấy y một thân sạch sẽ, quần áo tinh tươm liền hỏi: "A Phong, ngươi lấy đâu ra quần áo mới vậy?
Dạ Phong nói: "Ta được tặng, đồ ăn ngươi đang ăn cũng là hắn mua cho ta."
Tống Tiêu Minh vừa ăn vừa nói: "Hôm nay ngươi gặp được một người rất tốt ha."
Dạ Phong, "Ừ, tốt đến ngốc nghếch."
Dạ Phong ngồi xuống một góc, lấy túi thơm Thẩm Nguyệt Lăng đánh rơi ra ngắm, y đã kiểm tra, bên trong có rất nhiều tiền nhưng Dạ Phong hoàn toàn không có ý định xài, suy nghĩ một chút lát y nói với Tống Tiêu Minh: "Năm sau ta muốn nhập môn Phong Sương Kiếm."
Tống Tiêu Minh chẳng hiểu gì nói: "Được a, ngươi đi đâu ta cũng theo hết."
Dạ Phong mắng thầm một câu đồ ngốc, sau đó giật túi thức ăn trên tay Tống Tiêu Minh bắt đầu ăn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận