Tháng ba, mưa bụi chốn Giang Nam.
Kỳ thi nhập môn của Phong Sương Kiếm cũng đến.
Địa điểm Phong Sương Kiếm thu nhận đệ tử cũng không khó tìm, chỗ nào nhiều người thì chính là chỗ đó.
Ước tính khoảng hơn ngàn người, Thẩm Nguyệt Lăng đảo mắt nhìn quanh một vòng, từ ngày hấp thụ linh khí bên trong Dạ Minh Châu, năm giác quan của hắn càng thêm linh hoạt nhạy bén, liếc mắt một cái đã nhìn hết xung quanh.
Thẩm Nguyệt Lăng đảo mắt mấy vòng, ấy vậy mà không tìm được người cần tìm.
??? Sao không thấy? Không lẽ hai người họ không tham gia.
Thẩm Nguyệt Lăng cố gắng nhìn thêm vài lần nữa, vẫn không đành rũ mắt bỏ cuộc.
Khách quý được mời đến đều đang trong phòng khách nội bộ của Phong Sương Kiếm, Thẩm Nguyệt Lăng phận là thiếu gia không thể không đi tiếp đãi, bây giờ hắn căn bản không thể đi tìm người.
Bây giờ người đến đều chen lấn để lấy giấy ghi danh tự, tên cùng số danh phù đầy đủ, ngày mai là phải nộp lên.
Sáng sớm hôm sau, sau khi thu thập hết thẻ ghi danh, cũng chẳng có lời dạo đầu nào, chỉ phân chia ra một tổ mấy chục người, mỗi tổ đều có đệ tử phụ trách.
Thẩm Nguyệt Lăng phụ trách một tổ khoảng năm mươi người.
Hắn liếc nhìn hơn năm mươi người, trong đó nhiều nhất là hai mươi đến hai mươi năm tuổi, lâu lâu cũng sẽ có người ba mươi tuổi, ít nhất là độ tuổi mười hai.
Thế giới này thiết định kẻ mạnh làm vua, những thiếu niên trong nhóm hắn chỉ có bốn người, Thẩm Nguyệt Lăng không có quyền thiên vị, nhưng vẫn cố găng tay chu toàn cho bốn thiếu niên kia.
Khi bốn người kia bước lên trước, Thẩm Nguyệt Lăng giật mình, hai mắt mở lớn, phản chiếu trong đôi ngươi đen láy là hai thân ảnh thiếu niên mười hai tuổi.
Thiếu niên đầu tiên đi lên có làn da màu đồng khỏe khoắn, cặp mắt kia đen láy hết sức sáng ngời, hai má núng nính, khi cười sẽ lộ ra hai má lúm đồng tiền —— má ơi, đây là nam chính!
Quả nhiên khuynh hướng nam chính là hoạt bát khỏe mạnh.
Phải biết rằng, tạo hình nam chính bây giờ chỉ là một đứa trẻ ăn mày, nhưng về sau thân phận cứ từng hồi từng hồi hé lộ, lợi hại vô cùng.
Khi còn là độc giả, mỗi lần đến phân đoạn nam chính làm thế nào để chinh phục thế giới, thu phục em trai, em gái, Thẩm Nguyệt Lăng hắn một bên điên cuồng gõ bàn phím chém gió, đập bàn kêu hay.
Đại thần Nhị Đản cũng có nói qua, tuy nhan sắc và bề ngoài nam phản diện có hơi nhỉnh một tý, nhưng nam chính lại có đôi mắt vừa sáng lại sâu, có thể làm rung động các tâm hồn thiếu nữ.
Lúc này một hình bóng khác đi lên, Thẩm Nguyệt Lăng liếc nhìn qua ngay lập tức cứng đờ, khác với tạo hình lôi thôi của nam chính, quần áo tuy có chút cũ kỹ nhưng lại rất sạch sẽ, nhất là khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, thanh tú, bên dưới khỏe miệng có nốt ruồi nhạt, đây chính xác là mary sue phiên bản cố trang, một tiểu soái ca mầm non tươi mới.
Mắt Thẩm Nguyệt Lăng tối sầm—— má ơi, nam phản diện!
Nhìn không ra thiếu niên thanh tú này về sau sẽ hắc hóa điên cuồng, hư hỏng đủ điều, cố chấp, dục vọng chiếm hữu mạnh, không thích khuôn phép, đặc biệt là ánh mắt đào hoa rũ xuống kia khiến các chị em theo dõi câu chuyện này điên cuồng la hét viết đồng nhân, quả thực chọc chết người!
Đù! Không ngờ hắn lại phụ trách đúng tổ của nam chính và nam phản diện.
Mắt thấy nam phản diện Dạ Phong đang nhìn mình với ánh mắt cháy rực.
Đù má, mới gặp liền ghi thù sao? Thẩm Nguyệt Lăng đưa tay ho một tiếng, dời ánh mắt, lấy lại tinh thần, rồi bắt đầu bài kiểm tra.
Bài kiểm tra này rất đơn giản, chỉ là khảo nghiệm tư cách của các đệ tử ghi danh, để kiêm tra xem bên trong thân thể có nguyên tố năng lượng và linh căn hay không, với độ tuổi mười hai của Tống Tiêu Minh và Dạ Phong còn phải kiểm tra để cơ thể có phù hợp để kết đan hay không nữa, sau đó kiểm tra thể lực và năng lượng, đây đại khái là giống một cuộc kiểm tra sức khỏe quy mô lớn ấy.
Thẩm Nguyệt Lăng dắt tổ đội vào một căn phòng riêng biệt, bắt đầu kiểm tra.
Trong tu hành có năm loại khí cơ là kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, và mấy loại khí khác chỉ cần những đệ tử này có thể bộc lộ một trong những loại khí này là coi như thông qua khảo nghiệm đầu tiên.
Quả không ngoài dự đoán, theo sự sẵn dắt của Thẩm Nguyệt Lăng, Tống Tiêu Minh nhanh chóng bộc phát năng lượng hỏa, lại còn là tư chất đơn linh căn hiếm có.
Không hổ danh là nam chính, thật sự đáng để hắn vỗ tay khen ngợi.
Đến lượt của Dạ Phong, tuy là nam phản diện nhưng bây giờ cũng chỉ là một đứa trẻ, nên Thẩm Nguyệt Lăng một chút cũng không sợ, trái lại còn thấy y có chút đáng yêu, khiến hắn càng ra sức ân cần dẫn dắt.
Dạ Phong trong quá trình hoàn toàn cúi mặt xuống, một ánh mắt cũng không liếc nhìn hắn, Thẩm Nguyệt Lăng cũng không giận, cứ cho là tên nhóc đang xấu hổ mà thôi.
Cuối cùng y bộc phát ra nguyên tố thủy và phong, là nhị linh căn, thuộc tính tương khắc với Tống Tiêu Minh.
Một tổ năm mươi mấy người nháy mắt chỉ còn mười bốn người thông qua khảo nghiệm, sau khi các đệ tử báo tên và số thứ tự, Thẩm Nguyệt Lăng cho bọn họ một khắc nghỉ ngơi, tùy ý đi lại, qua một khắc phải quay lại đây, hắn sẽ thông báo nội dung vòng kế tiếp.
Lúc Thẩm Nguyệt Lăng thu lại hết giấy kiểm tra xong, chuẩn bị rời đi lại thấy Dạ Phong đứng bên cạnh hắn, đôi mắt nhíu mày nhìn hắn khiến trái tim già của Thẩm Nguyệt Lăng đập có chút nhanh.
Thẩm Nguyệt Lăng ngượng cười nhẹ giọng hỏi: "Đệ cần gì?"
Dạ Phong miệng mấp máy hồi lâu, cuối cùng cũng nói: "Ngươi không nhớ ta sao?"
Thẩm Nguyệt Lăng: "...?" Hắn có chút mơ hồ, hắn nhớ chắc chắn đây là lần đầu tiên hắn gặp Tống Tiêu Minh và Dạ Phong, gương mặt hắn trở nên ghi hoặc, hỏi lại: "Chúng ta từng gặp nhau rồi?"
Không biết có phải bản thân gặp ảo giác hay không mà hắn thấy trong đôi mắt của Dạ Phong lại ngập tràn thất vọng.
Nhưng thời gian gấp rút, hắn phải đưa đống giấy ghi danh này cho Lý Tuân, nên cũng không có thời gian quản nhiều như vậy.
Thẩm Nguyệt Lăng nhanh chân ra khỏi phòng nhưng đi được vài bước liền quay lại, hắn từ trong túi càn khôn lấy ra một túi giấy đưa cho Dạ Phong, mỉm cười nói: "Cho đệ.
Đệ với Tống Tiêu Minh cùng ăn đi nhé."
Đôi ngươi đen láy của Dạ Phong cơ hồ có điểm sáng lên, miệng muốn nói gì đó nhưng Thẩm Nguyệt Lăng đã nhanh chóng quay lưng rời đi.
Y lại thất vọng, mở túi giấy ra, bên trong là hai cái bánh màn thầu, vẫn còn hơi nóng do Thẩm Nguyệt Lăng dừng năng lượng làm nóng.
Dạ Phong trong lòng kích động nắm chặt túi giấy.
Thẩm Nguyệt Lăng đi đến chỗ của Lý Tuân, đưa giấy báo danh cho hắn.
Lý Tuân thấy Thẩm Nguyệt Lăng mỉm cười dịu dàng, rót cho hắn một chén nước, "Lăng nhi, vất vả cho đệ rồi."
Thẩm Nguyệt Lăng nhận lấy chén nước, ngửa cổ uống sạch, nói: "Không sao, không vất vả."
Ánh mắt Lý Tuân càng dịu dàng, ân cần hỏi: "Bên đệ thế nào?"
Thẩm Nguyệt Lăng nói: "Không tệ, ta còn tìm được hai nhân tài rất tốt."
Ánh mắt Lý Tuân tỏ vẻ hứng thú, hỏi: "Ai lại có thể khiến Lăng Nhi nhà ta lên tiếng khen ngợi thế?"
"Là..."
Lời chưa kịp nói ra, Mộc Đường đã từ phía xa đi tới, khuôn mặt đỏ hồng tức giận, đem giấy thẻ báo danh đập lên bàn, giọng điệu cực kỳ tức giận: "Đợt này toàn mấy tên không ra thể thống gì!"
Lý Tuân rót cho Mộc Đường một chén nước, nói giọng hòa giải: "Sao thế? Ai chọc ngươi tức giận rồi?"
Mộc Đường liếc đống giấy vừa đem tới, nói: "Còn ai ngoài tên Lâm con công kia!"
"Phụt!"Thẩm Nguyệt Lăng phì cười, Mộc Đường lườm hắn một cái, "Ngươi cười cái gì? Cái tên không phải là ngươi đặt cho hắn à?"
Thẩm Nguyệt Lăng ổn định cảm xúc, đưa mắt nhìn xuống giấy báo danh, ngay trên tờ đầu tiên có ghi tên một người họ Lâm tự Viên Bạc.
Lâm Viên Bạc.
Lâm Viên Bạc.
Thẩm Nguyệt Lăng âm thầm nhẩm đi nhẩm lại nhiều lần cái tên này trong miệng, cảm thấy cái tên khá quen mắt, nữa ngày sau mới nhớ ra.
Cái tên Lâm Viên Bạc này là con trai cưng của Lâm tông chủ Thiên Dương phái được đề cử đến Phong Sương Kiếm.
Phu nhân Lâm tông chủ mặc bệnh khó sinh, mãi mới sinh ra được một tên con duy nhất là Lâm Viên Bạc.
Tên này không khác với Thẩm Nguyệt Lăng nguyên tác là bao, từ nhỏ được cưng chiều, chuyện gì người trong nhà cũng nghe theo ý Lâm Viên Bạc, gã nói một người trong nhà tuyệt đối không làm hai, tính cách lại chảnh chọe hóng hách, phải nói là người nhà gã sủng gã đến tận trời.
Từ nhỏ luôn là tâm điểm, nên trong lòng gã lúc nào cũng suy nghĩ, cả thế giới này mọi việc đều xoay quanh gã, cho nên lần nào xuất hiện cũng ăn mặc lòe loẹt như một con công.
Mà bản nguyên tác cũng không ưa Lý Viên Bạc nên mới đặt biệt danh như thế, bản thân Thẩm Nguyệt Lăng cũng cảm thấy cái biệt danh con công cũng rất thích hợp.
Thẩm Nguyệt Lăng nói: "Ta nào quên, chỉ là lâu quá không thấy gã, bây giờ Mộc sư huynh đây đột nhiên nhắc đến làm ta nghĩ đến gã ăn mặc như con công đến đây mới không nhịn được mà cười."
Nghe Thẩm Nguyệt Lăng nói vậy Mộc Đường không biết lại nghĩ đến cái gì khuôn mặt cùng hơi giãn ra, quay mặt đi kìm lại cảm xúc muốn cười.
Phải mất một lúc Mộc Đường mới bình ổn lại được, thấy tâm tình cũng tốt hơn nhiều rồi, hắn nói: "Sắp hết giờ rồi, ta phải quay lại đây."
Nói xong Mộc cất bước rời khỏi, Thẩm Nguyệt Lăng cũng không ở lâu, nói thêm vài câu với Lý Tuân rồi quay lại tổ đội hắn phụ trách.
Từ xa xa Thẩm Nguyệt Lăng đã thấy bóng dáng của Dạ Phong.
Dạ Phong đang trợn mắt nhìn một thiếu niên cao hơn mình, mặc trang phục hoa văn lòe loẹt, trên lưng đeo một trường kiếm, xung quanh là một vòng người xem náo nhiệt.
Thẩm Nguyệt Lăng nhìn một phát biết ngay tên thanh niên kia là Lâm Viên Bạc, dưới chân hắn là một túi giấy thấm dầu, bị gã dẫm cho nát bét.
!!!
Từ từ! Không hiểu sao Thẩm Nguyệt Lăng thấy cái túi đó quen quen!
Thẩm Nguyệt Lăng lách người đi lên phía trước, che trước người Dạ Phong, đem y ra phía sau lưng mình che chở, đối mặt với Lâm Viên Bạc khách khách khí khí nói: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Lam Viên Bạc vóc dáng người không tệ, chỉ là gương mặt có chút xấu, Thẩm Nguyệt Lăng nhìn không khỏi thở dài trong lòng, đây quả thật là bản mặt của pháo hôi điển hình trong truyền thuyết.
Thẩm Nguyệt Lăng thấy mình vẫn tốt chán, ít ra hắn không xấu.
Lâm Viên Bạc dĩ nhiên nhận ra Thẩm Nguyệt Lăng, ánh mắt di chuyển xuống Dạ Phong, khinh thường nói: "Còn không hỏi thằng nhóc phía sau ngươi, mấy cái bánh màn thầu này cũng chỉ có mấy hào, cho thêm mấy đồng đã là tốt lắm rồi." Nói rồi tùy tiện ném mấy đồng tiền lẻ xuống chân Thẩm Nguyệt Lăng.
Thẩm Nguyệt Lăng hai mắt tối sầm, cái tên Lâm Viên Bạc đúng là rất thích hợp với vai pháo hôi cứ thích tìm chết.
Dạ Phong phía sau dường như bị hành động lăng nhục này làm cho điên máu muốn xông lên liều chết với Lâm Viên Bạc nhưng lại bị bàn tay của Thẩm Nguyệt Lăng giữ lại.
Mặc dù chẳng hiểu rõ đầu đuôi như thế nào nhưng hắn chắc chắn đây không phải lỗi của Dạ Phong, Thẩm Nguyệt Lăng cúi người nhặt lại mấy đồng tiền lẻ, dứt khoát nhét lại vào ngực áo Lâm Viên Bạc, giọng hắn âm trầm mà lạnh lẽo, "Cũng chỉ là mấy cái bánh mà thôi, mấy đồng này Lâm công tử cứ giữ lại đi.
Huống hồ gì sau này còn là đồng môn, vẫn nên giữ cho nhau chút mặt mũi.
Thời gian không còn sớm, chắc Lâm công tử không muốn bỏ qua cuộc khảo sát thứ hai đâu, phải không?"
Lâm chim công à, ngươi mau đi đi, đừng ghi thù với nam phản diện nữa, nếu không sau này đảm bảo flag nha.
Hành động này Thẩm Nguyệt Lăng khiến Lâm Viên Bạc mặt mày đen như nhọ nồi, nhưng cuộc khảo sát chưa kết thúc, Lâm Viên Bạc lại không thể đắc tội với Thẩm Nguyệt Lăng, dù tức giận đến đâu cũng chỉ quay mặt rời đi.
"Chỉ là hai cái bánh mà thôi, đệ đừng buồn, lần sau ta mua cho đệ nhiều hơn." Thẩm Nguyệt Lăng an ủi một câu rồi nắm lấy bàn tay của Dạ Phong đi xuyên qua đám người, "Đi thôi, ta đưa đệ về tổ đội."
Hai mắt Dạ Phong cả đường đi đều nhìn hắn khiến trái tim già này thật không chịu nổi, liền dứt khoát tìm chủ đề bắt chuyện, "Phải rồi, sao đệ lại xuất hiện ở chỗ này? Sao không ở yên trong tổ đội?"
Dạ Phong có chút chần chừ, mãi sau mới trả lời: "Ta muốn tìm huynh...!Nói cảm ơn..."
Nghe Dạ Phong muốn cảm ơn mình, tâm Thẩm Nguyệt Lăng không đề phòng mà mềm nhũn, cố đèn nén cảm xúc muốn xoa đầu y, mỉm cười dịu dàng nói: "Không sao, chỗ ta còn ít bánh hoa quế, lát nữa ta đem cho đệ với Tống Tiêu Minh một ít.
Hai đệ còn nhỏ phải ăn nhiều mới có sức vượt qua cuộc khảo sát, sau này chắc chắn chúng ta sẽ là đồng môn."
Sâu trong đôi mắt Dạ Phong có chút ánh sáng, y nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt mình, chưa từng có ai đối với y tốt như vậy, lòng ngực mấy năm qua bị phủ giá rét nay lại được tặng cho một tia nắng sưởi ấm, làm y lưu luyến không buông đối với tia sáng này.
Nhưng dường như người này đã quên mình, nghĩ đến điều này lại khiến lòng ngực Dạ Phong có chút đau.
Ánh mắt y lại chuyển xuống bàn tay to lớn của thiếu niên đang nắm lấy tay mình, hơi ấm truyền ra từ lòng bàn tay khiến Dạ Phong lưu luyến.
Đến khi gần về đến tổ đội, Dạ Phong mới kéo tay hắn một cái, thiếu niên quay lại nhìn y, ánh mắt dịu dàng có cầu tất ứng.
"Huynh tên là gì?"
Thẩm Nguyệt Lăng nhận ra bản thân chưa giới thiệu, mà Dạ Phong chủ động hỏi tên hắn như vậy có phải đã thiện cảm với hắn rồi không?
Thẩm Nguyệt Lăng nở một nụ cười nói: "Thẩm Nguyệt Lăng."
Hân hạnh được gặp, nam phản diện.