Xuyên Thư Nhân Vật Phản Diện Ngươi Lại Sai Tình Tiết Rồi!


Khi Thẩm Nguyệt Lăng và Mộc Đường đến nơi mà kết giới bị phá thủng thì đã không ít người đến, phần chính những người này là chuyên môn về thuật kết giới như Thẩm Nguyệt Lăng, ba người vay quanh lỗ thủng, người thì niệm chấp tay niệm chú người thì quơ tay múa chân lung tung.
Thẩm Nguyệt Lăng nhìn Mộc Đường: "..." Ngươi chắc chắn những người là kết giới sư chứ không phải lừa đảo?
Lão tử đây ít nhiều gì cũng là độc giả tận tâm tận tụy với cuốn tu chân kiếm hiệp rách nát này, đọc từ đầu đến cuối chưa từng thấy Nhị Đản đại thần có miêu tả qua mấy cái cách lập kết giới kỳ cục như này a!
Mộc Đường chống tay, lườm hắn nói: "Ngươi nhìn ta làm gì?"
"Không có gì." Thẩm Nguyệt Lăng nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Được rồi, niệm chú thì niệm chú đi, múa may quay cuồng gì đó thì cũng múa đi, đại thần không miêu tả thì không có nghĩa là không có.
Nhỡ đâu đây là ý tưởng của đại thần nhưng không miêu tả thì sao? Này cũng có khi hợp lý.
Nghĩ vậy trong lòng Thẩm Nguyệt Lăng không kìm được mà cười ha ha, đúng là tác giả dở hơi.
Mộc Đường đi lên phía trước, Thẩm Nguyệt Lăng lấy lại tinh thần sau một màn tự kỷ cũng trong đầu, nhanh chóng bước theo sau.
Lý Tuân bên đó cũng nhìn thấy hai người họ, thấy cả hai đều bình an vô sự, trong lòng như bỏ được một gánh nặng, vui vẻ gọi: "Mộc Đường, Lăng nhi bên này."
Mộc Đường ghét bỏ che lỗ tai, nói: "Nghe rồi, không cần hét ầm lên như thế!"
Lý Tuân không tức giận, chỉ im lặng mỉm cười, quay sang Thẩm Nguyệt Lăng, trong đôi mắt đều tràn ngập quan tâm.

Thẩm Nguyệt Lăng kêu một tiếng: "Đại sư huynh."
Ý cười trong lòng Lý Tuân càng thêm đậm, Thẩm Nguyệt Lăng nhiều lúc thật sự không lý giải nổi ánh mắt Lý Tuân khi nhìn hắn.
Từ khi xuyên vào đây Lý Tuân đều ân cần đối xử tốt với hắn, cho dù hắn được thiết lập để đối tốt Thẩm Nguyệt Lăng nguyên bản đi chăng nữa thì cũng làm hắn chột dạ vô cùng.

Càng ra sức chửi mình, à không, là Thẩm Nguyệt Lăng nguyên bản kia lại có vì bảo vệ tính mạng lại đem Lý Tuân ra làm lá chắn sống, rốt cuộc vẫn chạy không thoát, lại để Lý Tuân đi cứu sau đó chết không toàn thây dưới mưu kế của Dạ Phong.
Nghĩ lại bao nhiêu lần cũng thấy thực sự thảm!
Trong lúc trong lòng Thẩm Nguyệt Lăng đang đấu tranh tư tưởng thì Lý Tuân đã đặt tay lên vai hắn vỗ hai cái, lúc này Thẩm Nguyệt Lăng mới sực tỉnh, lại nghe Lý Tuân nói: "Lần sau chưa nói gì đã tùy tiện chạy đi như vậy, sư tôn lúc đó thật sự bị đệ dọa xém ngất.

Ta lo lắng lại không thể rời vị trí nên Mộc Đường đã xung phong chạy đi tìm đệ."
Mộc Đường hừ một tiếng cắt ngang: "Là lão tử rảnh rỗi, không phải vì lo cho hắn."
Với cái tính ngạo kiều này của hắn, Thẩm Nguyệt Lăng và Lý Tuân đã sớm lập thành thói quen, im lặng cười cười, cũng không vạch trần, tránh cho một ngày nào bị hắn lôi ra làm chuột bạch thử thuốc.
Thẩm Nguyệt Lăng ngoan ngoãn nói: "Sẽ không có lần sau, đã khiến mọi người lo lắng, xin lỗi."
Lý Tuân tươi cười gật đầu, ánh mắt tỏ vẻ 'Lăng nhi nhà ta cuối cùng cũng trưởng thành' khiến Thẩm Nguyệt Lăng thật sự không biết làm sao.
Thẩm Nguyệt Lăng nhìn sang mấy người đang cố gắng thu sửa kết giới kia, lại nhìn xung quanh, xác định không có mới quay sang hỏi Lý Tuân: "Đại sư huynh, phụ thân đâu?"

Lý Tuân đáp: "Sư tôn cùng vài tông chủ nhà khác đang hợp lực bắt những Ma Thú cấp cao về."
Thẩm Nguyệt Lăng gật đầu lại chỉ về phía mấy kết giới sư kia, "Kết giới bao lâu mới có thể tu bổ xong?"
Lý Tuân nói: "Nghe họ nói nhanh nhất là một ngày."
Nghe xong Thẩm Nguyệt Lăng và Mộc Đường nhíu mày, Mộc Đường nói: "Lâu như vậy?"
Lý Tuân nói: "Tính ra cũng không lâu, đây dù sao cũng là kết giới cao cấp, thời gian lập ra dĩ nhiên phải lâu hơn."
Phải không? Sao ta đọc thấy Tống Tiêu Minh chỉ chưa tới vài giây đã lập ra một trận đại kết giới so với kết giới này cao hơn?
Nghĩ như vậy xong Thẩm Nguyệt Lăng vội vàng sửa sai, hắn đang so sánh với ai thế? Nam chính? Phải biết Nam chính có bàn tay vàng nghịch thiên!
Đột nhiên lại lấy nam chính ra so sánh, đây đích thị là một trời một vực.
Lại nghĩ thêm một chút Thẩm Nguyệt Lăng nói: "Sao bọn họ không lập một kết giới phòng hộ trước để lấp đi lổ hỏng, xunh quanh lỗ hổng đều là ma khí, để như vậy sẽ càng nhiều Ma Thú tìm tới."
"Bởi vậy ta mới thủ ở đây." Lý Tuân nói: "Trong lúc kết giới sư đang lập kết giới thì bất kỳ Ma Thú nào chạy ra đều lập tức giết chết."
Mộc Đường tức giận nói: "Cái gì? Đám người đó rõ ràng lợi dụng chúng ta!"
Lý Tuân nói: "Dù sao họ cũng là kết giới sư có tiếng mà sư tôn mời đến, Phong Sương Kiếm dĩ nhiên cho họ chút mặt mũi."
Mộc Đường càng nghe thì lông mày nhíu càng sâu, nhưng lại không nói được gì nữa chỉ hừ tức một tiếng.
Thẩm Nguyệt Lăng đứng kế bên vừa nghe vừa đỡ cầm suy nghĩ, hắn nói: "Chỉ cần kết giới được tu sửa là được đúng không?"
Lý Tuân gật đầu: "Đúng vậy."
Thẩm Nguyệt Lăng hỏi: "Phong Sương Kiếm không có ai chuyên về kết giới sao?"
Lý Tuân lắc đầu: "Nếu có thì đã không mời họ."
Thẩm Nguyệt Lăng gật đầu, ra vẻ đã hiểu, Mộc Đường nói: "Không lẽ ngươi muốn lên tu bổ?"
Thật ra Mộc Đường cũng chỉ thuận miệng mà nói thôi, ai ngờ Thẩm Nguyệt Lăng cứ vậy mà gật đầu nói: "Tuy không nắm chắc nhưng ta có thể thử."
Câu này của hắn thật sự khiến Lý Tuân cùng Mộc Đường đồng loạt kinh hãi, Lý Tuân nói: "Lăng nhi, đệ biết lập kết giới?"
Thẩm Nguyệt Lăng gật đầu: "Lúc rảnh rỗi có xem qua một chút."
Mộc Đường vẫn chưa hết kinh hãi nhìn Thẩm Nguyệt Lăng, tuy ban nãy đã biết hắn biết lập kết giới nhưng mấy kết giới đó cũng chỉ là mấy kết giới cấp thấp, nếu cố gắng học thì sẽ rất nhanh cũng sẽ biết làm, nhưng đây là kết giới cấp cao, có thể so với mấy cái kết giới kia của hắn được sao?
Ánh mắt kinh hãi này của hai người, Thẩm Nguyệt Lăng cũng không kinh ngạc.

Bởi vì trong thế giới này của Nhị Đản đại thần, thứ gì cũng có lại còn nhiều như cá bơi dưới sông, chỉ riêng kết giới sư lại rất ít ỏi, những kết giới sư có thể thanh danh lại càng ít ỏi.

Vậy nên những kết giới sư trong tu tiên rất được coi trọng.
Ba tên kết giới sư kia có thể được coi là những con người ít ỏi kia, xuất thân vốn là tán tu, gặp nhau rồi cùng lập lên một đạo quán nhỏ, về sau lại càng nổi danh nên mới có thể ngạo mạn như vậy.
Nhưng dù mạnh thế nào chẳng qua cũng chỉ là pháo hôi làm nền cho nam chính, về sau Tống Tiêu Minh được cao nhân chỉ dạy học thuật kết giới, càng học càng giỏi, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã học hết, còn có thể lập một kết giới cấp cao trong chớp mắt.


Từ đó về sau mọi người đều kính trọng gọi hắn một tiếng tông sư.
Thật sự khí phách!
Thẩm Nguyệt Lăng trong lòng vô tay tán thưởng.
Kết giới cũng được chia ra làm rất nhiều loại: tấn công, phòng thủ, phong ấn.

Vậy nên Thẩm Nguyệt Lăng cũng muốn học kết giới, hắn không quan tâm việc mình có thanh danh hay không, nhưng nếu sau này có gặp nguy hiểm thì cũng có thể tự bảo vệ bản thân.
Hơn nữa Thẩm Nguyệt Lăng cũng rất muốn khoe khiếp trước hắn chính là học sinh xuất sắc từ mẫu giáo đến đại học đó.

Mấy cái học thuộc lòng lý thuyết này đối với hắn chính là chuyện nhỏ.

Đại khái những cuốn sách ghi chép về thuật kết giới hắn cũng thuộc hết, còn về phần thực hành, lần một không được thì lần hai, lần ba, luyện tập nhiều một chút thì sẽ được.
Nhưng mà hắn có thể nói ra sao? Có thể sao?
Còn nữa là khi lập kết giới, hắn sẽ không vừa niệm chú vừa múa may quay cuồng như thế, bởi vì làm vậy nhìn qua thật sự rất ngu xuẩn.
Thẩm Nguyệt Lăng nhìn lỗ hổng cẩn thận suy nghĩ một chút.

Lý Tuân và Mộc Đường im lặng đứng một bên chăm chú nhìn hắn.
Qua một lúc, Thẩm Nguyệt Lăng mới chậm rãi đi lên, đi ngang qua ba tên kết giới sư kia.
Có người đột nhiên xông vào vùng lập trận phát, ba kết giới sư hết sức bất ngờ, ngừng lại mọi động tác.

nhìn người đang đứng phía trước.
Một tên trong đó định đi lên kéo Thẩm Nguyệt Lăng ra, nhưng bàn tay chưa kịp động đến thì đã có một giáng đem tay hắn đánh xuống.
Lý Tuân như thường lệ tươi cười nhưng giây phút này nụ cười này đối với tên kết giới sư kia lại rất đáng sợ, không kìm được mà run rẩy một cái.
Lý Tuân nói: "Làm phiền nhường chỗ cho đệ đệ ta một chút."
"Này..." Tên đó định lên tiếng nhưng khi đối diện với khuôn mặt của Lý Tuân thì lập tức nuốt ngược trở lại.
Lý Tuân cũng không muốn giải thích với ba người này, chỉ im lặng chặng bọn họ tiến lên phía trước.
Mộc Đường đứng kế bên nói nhỏ vào tai Lý Tuân: "Lỡ như Nguyệt Lăng không làm được thì sao? Nếu không thành công thì chính là đắc tội với bọn họ, còn khiến môn phái mất mặt."

Lý Tuân nghe xong vẫn rất kiên định nói: "Ta tin Lăng nhi làm được, hơn nữa đệ ấy đã không còn là Lăng nhi ngày xưa luôn ăn chơi lêu lổng nữa."
Mộc Đường lại nói: "Ra là ngươi cũng biết hắn trước kia là tên ăn chơi lêu lổng à?"
Lý Tuân gật đầu: "Ngươi nghĩ rằng người tính toán ngân sách mỗi tháng là ai?"
Mộc Đường kinh ngạc, sau đó dùng ánh mắt bái phục nhìn Lý Tuân.
Thẩm Nguyệt Lăng đứng phía trước âm thầm nghiến răng, hai người các ngươi nói xấu người khác cũng phải nhìn thời điểm một số chút có được hay không?
Nếu là thực lực ngày xưa của hàng nguyên bản thì Thẩm Nguyệt Lăng còn lâu mới có thể nghe được nhưng từ khi tu luyện cùng Dạ Minh Châu thì năng lực càng lực càng tăng nhanh, nên những lời nói nhỏ này của Mộc Đường và Lý Tuân, Thẩm Nguyệt Lăng nghe không sót chữ nào.
Thẩm Nguyệt Lăng cảm thấy thật oan ức, một hét lên một câu bởi vì căn bản tên Thẩm Nguyệt Lăng ngày đó không phải là ta!
May là chuyện tu bổ kết giới quan trọng hơn.

Thẩm Nguyệt Lăng âm thầm ghi thù trong lòng sau đó đưa tay phải lên, trong đầu đọc thầm một câu chú.
Thật ra chính Thẩm Nguyệt Lăng cũng không biết bản thân có thành công hay không? Loại kết giới này tuy lý thuyết đã đọc qua vô số lần, nhưng hắn vẫn chưa từng thực hành lần nào, thành công hay không đều phải dựa vận may.
Sau khi đọc xong câu chú trong đầu, trên lòng bàn tay cũng hiện ra một pháp trận màu vàng, từng tầng ma phát hiện lên, cho đến khi hoàn thành một vòng tròn lớn.

Thẩm Nguyệt Lăng đem ma trận lên lỗ hổng, ma trận sau khi chạm vào lỗ hổng lập tức trung hòa thành một luồng sáng màu vàng nhạt như một làn sóng bao phủ kết giới.
Lần này không chỉ Lý Tuân và Mộc Đường mà ba người kia cũng trợn trắng mắt, há miệng kinh ngạc.
Thẩm Nguyệt Lăng lặng lẽ quan sát, lại thấy làn sóng kia quay trở lại tụ lại ngay lỗ hổng sau đó lập tức vỡ thành mảnh nhỏ rơi xuống.
Thẩm Nguyệt Lăng cong người phun ra một ngụm máu.
Lý Tuân và Mộc Đường thần sắc kinh hãi, đều lập tức chạy tới, Mộc Đường nhanh chóng bắt mạch cho hắn, nhưng Thẩm Nguyệt Lăng lại tránh ra, nói: "Không việc gì, ta vẫn ổn."
Lúc này một trong ba tên kia lên lên tiếng, điệu bộ như khoan dung nhưng thật sự lại rất hống hách: "Thẩm công tử đừng nghịch nữa, nể mặt Thẩm phong chủ, chuyện này bọn ta sẽ không tra cứu.

Nhưng mà ban nãy Thẩm công tử tự tiện xông vào nên đã phá hủy thuật chú, muốn lập lại phải mất hai ngày."
Thêm một ngày càng thêm tiền.

Điều này Thẩm Nguyệt Lăng biết rõ, trong lòng vô cùng tức tối liền đứng thẳng người, có tư thế làm lại một lần nữa.
Lý Tuân đứng bên truyền linh lực cho hắn, nói: "Lăng nhi, đệ đã bị thương rồi, đừng làm nữa, thêm một ngày cũng không vấn đề gì, các huynh đệ đều thủ được."
Thẩm Nguyệt Lăng kiên quyết lắc đầu: "Đệ biết môn phái chúng ta nhiều tiền, thêm một ngày cũng không phải vấn đề to tát, chúng ta đúng là đợi được, nhưng những đệ tử đang dự thi thì không thể đợi được.

Hơn nữa ta tin ta có thể làm được."
Nói xong Thẩm Nguyệt Lăng bước lên hai bước, lại nói: "Quan trọng nhất là đệ hoàn toàn không nhịn được khi có kẻ dùng ánh mắt xem thường nhìn môn phái chúng ta."
Dứt lời, Thẩm Nguyệt Lăng trong đầu lại niệm chú quyết, làm lại một lần nữa.
Lời vừa rồi của Thẩm Nguyệt Lăng thật sự đánh vào lòng, Lý Tuân, Mộc Đường và những đệ tử khác cũng đứng canh giữ nơi này.
Những đệ tử này thật sự cũng bị những lời của Thẩm Nguyệt Lăng làm cho chấn kinh, trước kia cho dù có mang danh con trai của sư tôn thì họ vẫn đối với Thẩm Nguyệt Lăng hoàn toàn không có thiện cảm, bởi vì lúc đó hắn chính là hạng ăn chơi trác táng, lêu lổng, phá gia chi tử.


Tuy trong thời gian nửa năm nay Thẩm Nguyệt Lăng đã thay đổi, bắt đúng chuyên tâm luyện tập nhưng họ như trước vẫn không muốn đến gần hắn, chỉ duy nhất Mộc Đường nói chuyện với hắn.

Bây giờ lại nghe câu này từ miệng Thẩm Nguyệt Lăng, ánh nhìn của họ đối với hắn cũng bắt đầu thay đổi.
Tất cả đồng loạt tiến lên hộ trợ Lý Tuân và Mộc Đường bảo vệ Thẩm Nguyệt Lăng, khiến ba người kia chỉ có thể căm tức hừ lạnh, dù sao đây là cũng là địa bàn của Phong Sương Kiếm, muốn ra tay cũng phải ngó mặt chủ.
Nếu biết được mọi người tin tưởng như vậy, Thẩm Nguyệt Lăng nhất định sẽ cảm động rơi tuyến nhiệt lệ, nhưng đáng tiếc hắn đang tập trung lỗ hổng trên kết giới, cũng vừa nghĩ ban nãy bản thân thật sự quá là ngầu.
Thẩm Nguyệt Lăng làm lại thêm lần nữa, kết quả vẫn thất bại, cổ họng lại dâng lên một cổ tanh nồng nhưng hắn đã kìm giữ lại rồi nuốt xuống, rồi làm lại lần nữa.
Cứ như vậy trôi qua hai canh giờ, rồi cho đến khi mặt trời hạ xuống, Thẩm Nguyệt Lăng vẫn thất bại.
Thẩm Nguyệt Lăng không biết bản thân đã nuốt bao nhiêu ngụm máu, chỉ biết nội tạng bên trong không ngừng quặn đau.
Lý Tuân và Mộc Đường ở phía sau nhìn đến đỏ cã mắt, nhìn thân thể Thẩm Nguyệt Lăng vì quá mệt mỏi mà quỳ xuống đất.

Lý Tuân muốn bước lên cản hắn lại bị Mộc Đường cản lại, nhìn Lý Tuân lắc đầu.
Mọi người ai cũng lo lắng như vậy nhưng ba người phía sau lại ra vẻ rất vui khi có người gặp họa.
Ban đêm là thánh địa Ma Thú, ban ngày Ma Thú mò ra không nhiều, nhưng rất nhanh chỉ đến mặt trời hoàn toàn biến mất thì sẽ có hàng loạt Ma Thú cấp cao sẽ xuất hiện, lúc đó mọi người sẽ nhất định nguy hiểm đến tính mạng.
Hiện tại thân thể Thẩm Nguyệt Lăng hoàn toàn kiệt quệ, nhưng hắn vẫn liều mạng đứng lên, muốn thử lại thêm một nữa.
Lấy Dạ Minh Châu nắm trong tay, Thẩm Nguyệt Lăng một lần nữa đọc chú.
Đang đọc được một được một nửa thì bên tai nghe được một tiếng động rất lớn, Thẩm Nguyệt Lăng nghe ra được đây là tiếng bước chân, lập tức nhìn về phía lỗ hổng trên kết giới, một Ma Thú có bộ dạng nữa khỉ nửa sư tử đang chậm rãi đi đến.
Mọi người lập tức hét lên: "Là Sư Hầu!!"
Thẩm Nguyệt Lăng lập tức nhớ ra Ma Thú này, Sư Hầu là một trong những Ma Thú nguy hiểm nhất, tính tình hung bạo khát máu, lại vô cùng thông minh, về sau Dạ Phong nuôi không ít con để lập ra một quân đội chiến đấu với Tống Tiêu Minh, nên hắn có chút ấn tượng.

Hắn cũng biết tất cả mọi người ở đây đều không phải đối thủ của nó.
Sư Hầu gầm lên một tiếng, lộ ra hàm răng sắc nhọn, con mắt đỏ ngầu nhìn về phía bên này.
Thẩm Nguyệt Lăng trong đầu kêu nguy, trong đầu đọc chú cũng nhanh hơn, tay dưới siết chặt Dạ Minh Châu đến chảy máu, lần này nhất định phải thành công, nếu thất bại thì tất cả mọi người ở đây đều sẽ chết.
Cùng lúc Sư Hầu xông lên là cũng là lúc ma pháp trên tay đã hoàn thành, Thẩm Nguyệt Lăng đem ma pháp dán lên lỗ hổng.
Da đầu Thẩm Nguyệt Lăng đều đổ mồ hôi, nhìn ma pháp và lỗ hổng từ từ dung hòa thành làm một, tạo ra một làn sóng vàng nhạt lan ra.
Sư Hầu rống lên, dùng hai tay liên tiếp đập vào kết giới, Thẩm Nguyệt Lăng căng thẳng nhìn kết giới rung chuyển, tâm cũng treo lên chín tầng mây.
Kết giới tỏa ra màu vàng kim, ma pháp không vỡ nữa, lỗ hổng cũng được lấp lại.

Sư Hầu đập liên tiếp mà không ra được, liền rống một tiếng giận dữ rồi quay đầu bỏ đi.
Nhìn thấy cảnh tượng này ai nấy cũng réo lên vui mừng, tâm Thẩm Nguyệt Lăng cũng được thả trở xuống, chưa kịp thở phào một tiếng thì thấy trước mắt mọi thứ đều quay cuồng, trên cổ họng dâng lên một mùi tanh ngọt.

Lần này Thẩm Nguyệt Lăng đã không còn đủ sức để kìm lại nữa, máu tươi cứ phun ra không dứt, rồi thả mình ngã xuống.
Trước lúc ngất đi, Thẩm Nguyệt Lăng cảm khái kết giới thật sự không dễ học một chút nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận