Khi Thẩm Nguyệt Lăng mở mắt ra đã thấy mình nằm trên giường trong Hàn Thất, kế bên là Lý Tuân và Mộc Đường đang vui mừng nhìn hắn.
Thẩm Nguyệt Lăng cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới đều đau nhức, chỉ có hai cánh tay là miễn cưỡng cử động, hắn liếm đôi môi khô khốc, khàn khàn hỏi: "Đệ bất tỉnh bao lâu rồi?"
Lý Tuân chưa kịp trả lời thì Mộc Đường đã đưa qua một ly nước, cẩn thận nâng đầu hắn lên vừa đút nước cho hắn vừa nói: "Vừa tròn ba ngày."
Nói một "đa tạ" xong, đầu Thẩm Nguyệt Lăng lại được Mộc Đường cẩn thận đặc xuống, nói: "Lâu như vậy? Cuộc thi đã kết thúc chưa?"
"Kết thúc rồi." Lý Tuân nói: "Đệ bị nội thương nặng, ba ngày không tính là lâu."
Mộc Đường ở một bên cười nói: "Lần này ngươi thực lập công rất lớn, còn khiến cho bọn người Thiên Nhất Quán mất toàn bộ mặt mũi."
Nghe đến Thiên Nhất Quán, mi mắt Thẩm Nguyệt Lăng giật giật, hình như nghe qua có chút ấn tượng, hắn nhanh chóng dò xét lại tình tiết cốt truyện, sau đó mới chậm rãi nhớ ra.
Trong nguyên tác ở tương lai, Dạ Phong diệt môn không ít môn phái chống đối y, chỉ có riêng Thiên Nhất Quán lại thuận theo y, Dạ Phong chỉ về phía Đông tuyệt không đi về phía Tây, còn khiến cho Tống Tiêu Minh ăn một cú đau.
Trung thành như vậy, tận tâm tận tụy như vậy, rốt cuộc thì như thế nào? Vẫn là bị Dạ Phong giết chẳng khác gì giết một con sâu.
Mà trọng điểm không phải cái này, chẳng phải môn phái được Phong Sương Kiếm mời để thủ kết giới không phải là Tịnh Tông Quán sao? Sao lại đổi thành Thiên Nhất Quán rồi!!
Chẳng lẽ kết giới bị phá là do mời không đúng người? Tình tiết đột nhiên thay đổi như vậy thật sự tốt hả?
Không phải Thẩm Nguyệt Lăng nhớ không nhận ra mà là những chữ miêu tả đại thần Nhị Đản nhắc qua Thiên Nhất Quán rất ít, hắn chỉ biết Thiên Nhất Quán giống như Tịnh Tông Quán, đều là do ba người cùng nhau thành lập.
Hơn nữa, ba vị kết giới sư của Tịnh Tông Quán trong lời văn miêu tả chính là ba huynh đệ lập dị, phương pháp dạy đồ đệ và lập kết giới có phần quái đản.
Hôm đó ba vị kết giới sư kia làm mấy cái hành động múa may quay cuồng kia thật sự là rất quái đản, dù bình tĩnh suy nghĩ lại lời văn miêu tả của đại thần Nhị Đản, thì hắn thấy ba người kia giống Tịnh Tông Quán hơn là Thiên Nhất Quán.
Thẩm Nguyệt Lăng không thể không hiểu lầm một phen.
Mà bây giờ chấp nhận vấn đề này thì có ích gì, việc xảy ra cũng xảy ra rồi, còn quan tâm là người đến từ môn phái nào làm gì?
Thấy hắn mãi không nên tiếng, Lý Tuân bèn nói: "Không ngờ Lăng nhi lại thành thạo thuật kết giới, bảy vị trưởng lão và mọi người đều rất bất ngờ."
Thẩm Nguyệt Lăng nhẹ nhàng xua tay, nói: "Không việc gì, rảnh rỗi nên học mà thôi, coi như kiếm một ít thể diện cho môn phái."
Dừng một chút hắn lại hỏi: "Phải rồi đại sư huynh, tổng cộng có bao nhiêu đệ tử vượt qua được kỳ thi?"
Lý Tuân nói: "Chỉ hơn hai mươi người, sao thế?"
Thẩm Nguyệt Lăng hỏi: "Vậy trong số đó có ai tên Tống Tiêu Minh và Dạ Phong không?"
Tuy biết rõ câu trả lời, nhưng Thẩm Nguyệt Lăng vẫn là muốn xác thực một chút, hôm đó Dạ Phong bị thương không tính là nhẹ, khi tỉnh dậy sẽ khó khăn trong việc đi lại, nên hắn sợ y sẽ không đủ tinh thạch để vượt qua nên đã lấy mấy tinh thạch của Ma Thú cao cấp để lại cho y.
Quả nhiên, Lý Tuân gật đầu: "Hai người mà đệ nói, trong kỳ thi này đều đứng đầu bảng."
Thẩm Nguyệt Lăng: "Hai người bọn giờ đang ở nơi nào?"
"Theo gia huấn thì những đệ tử mới nhập môn đều sẽ được chuyển đến Tân Viện." Lý Tuân nói: "Lăng nhi, hai người mà đệ hỏi có phải là hai tiểu sư đệ trong nhóm đệ dẫn dắt hay không? Có vẻ đệ rất để ý đến hai người họ."
Nào chỉ để ý, hai tên đó là thiên mệnh chân tử, là tiểu tổ tông đó.
Âm thầm kêu gào xong, Thẩm Nguyệt Lăng gật đầu: "Hai đệ ấy đều có tư chất thiên phú."
"Thiên phú hay không thiên phú tạm thời không nói đến" Mộc Đường đột nhiên lên tiếng, tay thò vào trong ngực áo, lấy ra một bình dược, mở nắp, đổ ra một cục tròn tròn màu nâu to cỡ viên bi, đưa cho hắn nói: "Ngươi đang bị thương, bớt lo mấy chuyện đó đi, chuyên tâm nghỉ ngơi.
Uống thuốc."
Bên cạnh Lý Tuân cũng gật đầu nói: "Phải Lăng nhi, đệ vẫn còn chưa khỏe, nên nghỉ ngơi nhiều một chút."
Nhưng mà ta đã ngủ ba ngày rồi, làm sao mà ngủ nữa, Thẩm Nguyệt Lăng bó tay!
Thẩm Nguyệt Lăng thật sự không tình nguyện tiếp nhận viên thuốc trên tay Mộc Đường, bỏ vào miệng, ngay sau đó hắn liền hối hận.
Mợ, vị như thịt cá chết, quá khó nuốt!
"Thuốc đắng dã tật." Mộc Đường từ trên cao liếc hắn một cái, "Ngươi dám nhổ ra xem."
Thẩm Nguyệt Lăng cực khổ nuốt xuống, trong miệng vẫn còn lưu lại vị tanh, thật sự chịu không nổi! Bây giờ hắn cảm thấy mấy đống thuốc con nhộng hắn uống khiếp trước mới thật sự là chân lý a!
Lý Tuân nhìn hắn bằng ánh mắt đồng cảm, rất tri kỷ rót cho hắn một ly nước, Thẩm Nguyệt Lăng uống hết lại đòi thêm một ly, rồi lại một ly, uống cho đến khi mùi vị tanh tưởi kia hoàn toàn biến mất mới hài lòng đặt đầu quay trở về gối.
Thấy Thẩm Nguyệt Lăng đã uống thuốc xong, Lý Tuân cùng Mộc Đường đều không làm phiền hắn, nói thêm một hai câu liền rời đi.
Trước khi Lý Tuân đóng lại cửa phòng, Thẩm Nguyệt Lăng nằm trên giường động đậy một chút, cơn đau từ bụng dưới truyền lên khiến hắn đau đến mức nghiến răng.
Hắn không thể không từ bỏ ý định ngồi dậy, nói: "Đại sư huynh, thay ta để ý đến hai đệ ấy một chút."
Lý Tuân gật đầu: "Được."
Cửa phòng đóng lại, Lý Tuân và Mộc Đường sóng vai nhau rời đi.
Thẩm Nguyệt Lăng nằm trên giường thở dài.
Hôm đó hắn quay lại moi tinh thạch của Ma Thú rồi để trong áo của Dạ Phong, biết rõ hành động lúc đó của bản thân là dư thừa, nhưng vẫn không nhịn được mà giúp y gian lận một chút.
Nhập môn Phong Sương Kiếm coi như xong, bây giờ là cuộc sống sau khi nhập môn, vào giai đoạn này trong nguyên tác, Thẩm Nguyệt Lăng nguyên bản bắt đầu gây khó dễ, hắn đến Tân Viện nói với người phụ trách nơi đó là "tận tình chăm sóc" cho hai người họ.
Bốn chữ "tận tình chăm sóc" này nếu từ miệng hàng nguyên bản nói ra thì tuyệt đối không có chuyện tốt đẹp.
Nhưng nếu người nói là Lý Tuân thì chắc sẽ khác.
Thẩm Nguyệt Lăng lại thở dài một hơi, bây giờ toàn thân vẫn chưa thể cử động, cứ cố gắng dưỡng thương rồi đi nhìn hai người họ.
Thẩm Nguyệt Lăng nằm thêm hai ngày mới có thể miễn cưỡng lắc lư thân mình xuống giường, trong suốt hai ngày qua, tuy phụ thân và bảy vị trưởng lão có đến thăm hắn, tuy chỉ nói vài ba câu nhưng Thẩm Nguyệt Lăng vẫn kiên trì cày độ hảo cảm với bảy vị trưởng lão.
Tuy bảy vị này ít ra mặt, nhưng để làm chức danh trưởng lão thì năng lực tuyệt đối không yếu, có thể làm quen thì nhất định sẽ làm quen đến cùng.
Chỉ phiền một điều là cứ đến giờ là Mộc Đường lại xuất hiện ép hắn uống viên thuốc kia, mỗi lần uống là mỗi lần cực hình, còn không bằng cho hắn uống Thất Bộ Đảo* cho xong.
*Thất Bộ Đào: bảy loại độc.
Lắc lư thân mình vài cái, Thẩm Nguyệt Lăng xiêu xiêu vẹo một hồi mới đứng thẳng được, bước chân tuy có hơi xiêu vẹo một chút nhưng vẫn là tốt hơn nằm một chỗ năm ngày liên tiếp.
Bước ra khỏi phòng, Thẩm Nguyệt Lăng nơi đầu tiên muốn đi tất nhiên là Tân Viện để nhìn nam chính và nam phản diện một cái.
Hàn Thất mà Thẩm Nguyệt Lăng ở cách khá xa Tân Viện, Thẩm Nguyệt Lăng đi bộ một chút cũng phải đi đến nửa canh giờ mới đến nơi.
Vài ngày không hoạt động tay chân nhìn có chút bủn rủn, Thẩm Nguyệt Lăng tựa vào trên một thân cây thở dốc nhìn tiểu viện trước mặt.
Để đến được đây đúng là tốn hết cả cái mạng già của hắn.
Ngay lúc hắn định đi vào thì đột nhiên nhìn thấy hai bóng dáng nhỏ gầy, trang phục bạch y của Phong Sương Kiếm vốn dĩ thanh cao tại thượng giờ lại có phần rách, tà áo bị bụi làm cho bẩn, trên khuôn mặt của hai người nọ ẩn ẩn không ít vết xanh tím, trên lưng đang gánh một đống củi còn nặng hơn mình, tuy bộ dạng chật vật nhưng bước chân vẫn rất vững, từng bước từng bước đi lên dốc.
Nhìn hai bóng dáng kia Thẩm Nguyệt Lăng mặt hết trắng lại xanh, hai cái bóng kia con mẹ nó không phải nam chính Tống Tiêu Minh và nam phản diện Dạ Phong à!
Chẳng phải hắn đã nhờ Lý Tuân nói với người phụ trách rồi à? Sao bây giờ lại nhìn thê thảm như vậy, là tên điên nào đi tìm đường chết thế hả? Các ngươi không biết câu không tìm đường chết thì sẽ không chết sao?
Thẩm Nguyệt Lăng cố gắng điều chỉnh trạng thái, đi lên gọi: "Tống Tiêu Minh, Dạ Phong."
Nghe có người gọi, Tống Tiêu Minh và Dạ Phong đồng thời quay đầu lại, nhìn Thẩm Nguyệt Lăng đang bước đến đây.
Tống Tiêu Minh dĩ nhiên còn nhớ hắn từng phụ trách mình, nhìn hắn liền vui vẻ kêu một tiếng: "Lăng ca ca." Còn Dạ Phong lại nghiên mặt cúi đầu, không nhìn hắn.
Thẩm Nguyệt Lăng cũng không để ý, chỉ vào đống củi mà hai người vác trên lưng hỏi: "Những đệ tử khi mới vào sẽ được chỉ dạy công pháp nhập môn cơ bản, những việc lặt vặt này sao hai đệ lại phải gánh? Còn nữa là ai đánh hai đệ?"
Câu cuối giọng hắn có chút không kìm chế được, thanh âm có chút cao.
Nhưng Tống Tiêu Minh còn chưa nói thì Dạ Phong đứng đằng sau đã lên tiếng: "Không việc gì to tát, bọn ta không sao, Tiêu Minh, chúng ta đi."
Nói xong y quay mặt đi luôn, một ánh mắt cũng không nhìn Thẩm Nguyệt Lăng một cái.
Tống Tiêu Minh nhìn Dạ Phong đang bước xa hơn, trên gương mặt tươi sáng như sao của nam chính có hơi hoảng, hắn vội vàng tạm biệt Thẩm Nguyệt Lăng rồi nhanh chân đuổi theo y.
Trong lòng Thẩm Nguyệt Lăng không khỏi thở dài, quả nhiên là nam phản diện, thật không dễ mở lòng a!
Theo thiết lập nhân vật của đại thần, Dạ Phong tuy từ nhỏ sống chật vật như vẫn một thân ngạo mạn, ngoài Tống Tiêu Minh thì y chẳng coi ai ra gì.
Điểm này Thẩm Nguyệt Lăng ghi nhớ rất rõ, nên những hành động của y ban nãy, đối với hắn cũng không có gì lạ.
Nhưng Bệnh khiếm phích nặng như vậy không biết chữa nổi không? Hơn nữa với tính cách này của y dù không có Thẩm Nguyệt Lăng hàng nguyên bản ra tay thì sớm muộn cũng bị bắt nạt.
Mặc kệ mấy cái thiết lập nam chính kim thân không hỏng hay nam phản diện chỉ có thể bại dưới tay nam chính gì gì đó, nhìn hai đứa trẻ kia bị bốc lột như vậy mà mặc kệ thì quả thật rất không có đạo đức.
Vẫn là nên xem tình hình một chút, xem như giúp Phong Sương Kiếm bớt lại một lần ghi thù của Dạ Phong trong tươi lai.
Nghĩ vậy, Thẩm Nguyệt Lăng nhanh chóng đi lên bậc thang, chẳng mấy chốc đã đến nơi, nhìn bảng hoành lớn treo trên cửa ghi lớn hai chữ Tân Viện mà lòng ngao ngán, nơi này chính là nơi đã gieo vào tâm hồn Dạ Phong mầm mống tâm trí điên cuồng vặn vẹo, cũng là nơi đầu tiên bị y hủy diệt sau khi quay về Phong Sương Kiếm.
Thẩm Nguyệt Lăng từng bước đi vào bên trong, một thân hắn xuất hiện ở đây thật sự rất nổi bật, hắn đi vài vòng, có một người thân hình béo mập đột nhiên xuất hiện người trước mặt hắn, Thẩm Nguyệt Lăng nhìn quần áo liền đoán ra đây là người phụ trách cũng chính là quản giáo đứng đầu Tân Viện, thân hình béo tròn của gã đi tới trước mặt hắn nở một nụ cười lấy lòng, hai tay không ngừng chà sát vào nhau.
Ở đây cũng nửa năm nhưng đây là lần đầu tiên Thẩm Nguyệt Lăng đến Tân Viện, nên không biết khuôn mặt của vị quản giáo này, nhìn rồi mới than một tiếng, đại thần Nhị Đản về mặt miêu tả mấy nhân vật pháo hôi quả thật một chút cũng không tiến bộ, mặt nào mặt nấy đều khó nhìn như vậy.
Quản giáo thấy Thẩm Nguyệt Lăng từ xa, trong lòng có chút bất ngờ nhưng vẫn chạy ra chào đón.
Thẩm Nguyệt Lăng không nói chuyện, chỉ vừa đi vừa ngó nghiêng xung quanh, Quản giáo đành phải lên tiếng: "Thẩm thiếu chủ, người đến Tân Viện có chuyện gì sai bảo?"
Thẩm Nguyệt Lăng không muốn để ý đến gã, chân vẫn bước đi đều đều, hai mắt tiếp tục tìm kiếm, lát sau hắn đã nhìn thấy Tống Tiêu Minh và Dạ Phong đang ở bên kia đốn củi.
Quản giáo nhìn theo ánh mắt của Thẩm Nguyệt Lăng, trong lòng có chút đắc ý, không đợi cho gã nói gì, Thẩm Nguyệt Lăng đã lên tiếng: "Quản giáo, ta nhớ trong Phong Sương Kiếm có một quy luật là các đệ tử trong phái, bao gồm là tân binh cũng không cần làm mấy việc này đi."
Quản giáo vội vàng gật đầu lia lịa, nói: "Đúng là như vậy..."
Thẩm Nguyệt Lăng cắt ngang lời gã: "Vậy hai đệ tử đằng kia đang làm gì? Ngươi đừng nói với ta là hai người bọn tự nguyện nhé."
Quản giáo hai mắt lo sợ, nói: "...!Quả, quả thật là như vậy..."
Thẩm Nguyệt Lăng nheo mắt lại, lời nói trở nên rất đáng sợ: "Quần áo rách rưới, trên mặt chồng chất vết tích xanh tím, những điều này cũng là tự nguyện?"
Quản giáo cả người run bần bật, bữa trước Lý Tuân có đến đây nói với gã, Thẩm Nguyệt Lăng rất để ý đến hai tiểu tân binh kia, nhờ gã chú ý một chút.
Trước kia gã có tiếp xúc với Thẩm Nguyệt Lăng vài lần, thấy tính tình của hắn không phải loại tốt đẹp gì, nên khi nghe hai chữ chú ý kia, gã cứ nghĩ Thẩm Nguyệt Lăng muốn nhờ gã ra tay dạy cho hai tiểu tử một chút bài học nhỏ.
Giờ nhìn thái độ của Thẩm Nguyệt Lăng trước mặt dường như không phải.
Đợi mãi quản giáo không nên tiếng, Thẩm Nguyệt Lăng đã quay người đi đến bên kia, hắn cũng chẳng muốn nghe câu trả lời từ gã.
Bên kia Dạ Phong và Tống Tiêu Minh đang giơ rìu đốn củi, đanh chuẩn bị bổ xuống thì đột nhiên một đôi tay vươn tới giật chiếc rìu trên tay bọn họ vứt qua một bên.
Nhìn thấy rõ người vừa ra tay, cả hai đều ngơ ngác, nhất là Dạ Phong, y nhìn Thẩm Nguyệt Lăng vừa mừng lại vừa sợ.
Thẩm Nguyệt Lăng giơ tay lên, phủi bụi trên áo Tống Tiêu Minh, lại lấy ra một chiếc khăn tay lau đi vết bẩn trên mặt Dạ Phong, lúc lấy khăn tay ra Thẩm Nguyệt Lăng thấy khuôn mặt trắng nõn của Dạ Phong ẩn ẩn đỏ.
Thẩm Nguyệt Lăng nhìn vào có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại mỉm cười, vẫn là trẻ con a!
Hắn cất khăn tay đi, nói: "Đừng làm nữa, hai đệ đi theo huynh."
Dứt lời Thẩm Nguyệt Lăng dắt tay Tống Tiêu Minh và Dạ Phong rời đi, lúc đi ngang quản giáo, hắn nhẹ nhàng thả một câu: "Chuyện hôm nay, ta sẽ không bỏ qua."
Nói xong hắn dắt hai người rời khỏi Tân Viện quay về Hàn Thất của mình, lúc hắn về cũng là lúc Mộc Đường đến đưa thuốc cho hắn.
Mộc Đường thấy hắn liền tức giận nói: "Vừa khỏe lên, còn không nghỉ ngơi tử tế, đi lung tung cái gì?"
Thẩm Nguyệt Lăng nói: "Ta đến Tân Viện."
Mộc Đường nheo mày: "Ngươi đến Tân Viện làm gì? Bình thường ngươi..."
Chưa dứt lời Mộc Đường để ý đến hai cái bóng nho nhỏ đi phía sau Thẩm Nguyệt Lăng, khi thấy rõ mặt hai cái bóng đó, ánh mắt Mộc Đường híp lại, hỏi: "Đây là do ai làm."
Thẩm Nguyệt Lăng kể vắn tắt lại chuyện ở Tân Viện cho hắn nghe, Mộc Đường nghe xong cũng muốn phát hỏa nghiến răng nói: "Gã dám qua mắt chúng ta, đối xử với các đệ tử mới nhập môn như vậy?"
Thẩm Nguyệt Lăng nói: "Không phải ai cũng đối xử như vậy, ta dạo qua một vòng, thấy những các đệ tử khác đều rất ổn, cuộc sống thậm chí rất tốt, có thể do xuất thân ban đầu khi gia nhập môn phái khiến hai đệ ấy không được coi trọng."
Mộc Đường: "Dù thế nào cũng không thể để yên được, bắt nạt đệ tử nhập môn như vậy, đồn ra bên ngoài thì Phong Sương Kiếm chúng ta còn mặt mũi gì? Ta sẽ kêu Lý Tuân giải quyết."
Nghe vậy trong lòng Thẩm Nguyệt Lăng đành thấp cho Lý Tuân một cây nến.
Thẩm Duyệt Bình tuy là người đứng đầu môn phái, nhưng không thể lo được từ trong ra ngoài, nhiều chuyện phải giao cho bảy vị trưởng lão là đại đồ đệ là Lý Tuân giải quyết.
Nhưng bảy vị trưởng lão kia cũng rất ít khi quản việc bên ngoài, sáng tối cứ ở trong điện của mình, ăn rồi ngủ, nên thành ra Lý Tuân phải quản hết mấy việc lớn nhỏ trong phái, chỉ khi nào cần phải hỏi ý kiến của bảy vị trưởng lão hoặc Thẩm Duyệt Bình, Lý Tuân mới vác mặt đi gặp mà thôi.
Khi còn ngồi trên chức vị độc giả, Thẩm Nguyệt Lăng âm thầm tặng cho Lý Tuân biệt hiệu là máy làm việc hiệu quả năng xuất cao của phái Phong Sương, thật không sai tý nào.
Thật ra Thẩm Nguyệt Lăng vốn dĩ không trừng trị thật, chỉ cần đem Tống Tiêu Minh và Dạ Phong rời đi và đe dọa một chút là ổn, nhưng nhìn Mộc Đường quyết tâm như vậy nên ngậm miệng.
Thẩm Nguyệt Lăng lấy chén thuốc trên tay Mộc Đường, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, đã uống liên tiếp mấy ngày, Thẩm Nguyệt Lăng đã thích ứng một chút với vị thuốc, uống xong hắn lấy tay chùi miệng một cái nói: "Vừa hay Mộc sư huynh ở đây, huynh giúp ta xem hai đệ ấy."
Dứt lời Thẩm Nguyệt Lăng đẩy cửa phòng, để Tống Tiêu Minh và Dạ Phong ngồi lên ghế, Mộc Đường nói chạy đi lấy thuốc rồi quay lại.
Thẩm Nguyệt Lăng rót ra hai chén trà, chậm rãi nói nói: "Từ giờ hai đệ ở lại chỗ ta đi."
Lời vừa nói cả hai mắt Tống Tiêu Minh và Dạ Phong đều đồng loạt mở lớn, dường như không thể tin được.
Tống Tiêu Minh nhanh chóng nhào vào lòng Thẩm Nguyệt Lăng, hoan hỉ nói: "Lăng ca ca, huynh thật sự là người tốt, ta rất thích huynh."
Thẩm Nguyệt Lăng cười nói: "Ta cũng rất thích đệ."
Dạ Phong điềm tĩnh hơn nhưng hai bàn tay dấu trong áo đang siết chặt lại, mắt nhìn chằm chằm cánh tay đang ôm eo Thẩm Nguyệt Lăng.
Thẩm Nguyệt Lăng nói: "Kế bên phòng ta còn mấy phòng trống, lát nữa dọn dẹp một chút rồi dọn vào ở."
Thẩm Nguyệt Lăng nhận ra bản thân có chút không yên tâm nếu để Tống Tiêu Minh và Dạ Phong rời khỏi tầm mắt, vậy không bằng dứt khoát để hai người họ ở đây, chỉ cần bản thân còn sống, hắn sẽ không để hai người họ chịu tổn thất gì, hắn cũng càng có cơ hội tẩy trắng Dạ Phong, coi như mở thêm một con đường sống cho Phong Sương Kiếm.