Xuyên Thư Phụ Trợ Mạc Viễn


Gió đêm lạnh thổi từng cơn từng cơn, lại thêm trời đang mưa như trút nước, khiến không khí càng thêm lạnh lẽo, Lý Mộ Phong vì lúc nãy tức đến nóng đầu, cũng không mặc quá nhiều quần áo đã chạy ra phòng bếp, thậm chí đến dép cũng quên mang.

Gió lạnh thổi qua làm hắn rùng mình, Lý Mộ Phong nhìn đôi chân đang dẫm lên sàn nhà lạnh lẽo của mình, từ từ tỉnh táo lấy, cũng không còn kích động như trước, chỉ là trong lòng không dễ chịu chút nào.

Nhấp một ngụm nước, đôi môi lúc trước vì tức giận mà mím chặt đến đỏ hồng càng thêm chút mọng nước, Lý Mộ Phong thở dài trong vô thức.
" Tu chân chi ta thắng nhân sinh" là quyển truyện hắn dùng hết tâm huyết, công sức và tiền bạc để theo dõi, tiền hắn lãnh được trong các cuộc thi hsg, liên thi, thi tỉnh, quốc gia,...!cho đến tiền học bổng, hỗ trợ học sinh nghèo vượt khó, học sinh mồ côi không ai nương tựa, tiền làm thêm.

Trừ tiền trang trải cuộc sống, nộp học phí, chút tiền để dành cho tương lai, hắn còn trích một phần ra để donate cho tác giả, cũng phải thôi, truyện càng ngày càng ít người đọc, tiền donate cũng càng ngày càng ít, hắn nhiều lúc cũng sợ tác giả drop truyện, đành phải kiên trì donate, hắn không thích đọc truyện drop chút nào, chứng ám ảnh cưỡng chế của hắn không cho phép, vả lại truyện cũng rất hay, trong truyện, hắn thích nhất một nhân vật, cực kỳ ngưỡng mộ.

Tuy biết truyện và đời thực khác nhau, nhưng hắn vẫn không nhịn được sùng bái, có lẽ là do văn phòng tác giả quá tốt, logic quá chặt chẽ làm hắn không cách nào nghĩ đó là sự tồn tại hư ảo.
" Mạc Viễn, công tử của Mạc gia, cha mẹ mất sớm, đơn độc một mình.

Năm 5 tuổi được sư phụ là trưởng lão nội môn Thanh Hư phái đưa đi, thiên tư hơn người, 12 tuổi luyện khí tầng 9.


Sau vì cọ xát không cẩn thận, thân mang trọng thương, được đưa về Mạc gia tĩnh dưỡng,..."
Lý Mộ Phong càng nghĩ càng mệt mỏi, hắn ngưỡng mộ sự cố gắng vượt lên của Mạc Viễn, ý chí không bị bẻ gãy, dù cuộc đời lên xuống, cứ như chim non gãy cánh, hễ bay lên lại rớt xuống, cứ bay rồi lại bay, cho dù mỗi khi ngã xuống tuyệt vọng đến bao nhiêu thì chỉ cần bay lên, lập tức sẽ như phượng hoàng niết bàn, lần nữa sống dậy, so với lúc trước càng thêm rực rỡ, tràn đầy sức sống.

Cuộc đời của Mạc Viễn gần giống như hắn, Lý Mộ Phong là cô nhi, Mạc Viễn mất cha mất mẹ, Lý Mộ Phong chậc vật cô độc, dùng trí não học lực để kiên trì sống qua ngày.

Mạc Viễn dùng thiên tư hơn ngày, cầu tiên vấn đạo, trở thành tuyệt thế thiên tài.

Lý Mộ Phong gặp khó khăn trăm đường, đắt tội với người không nên đụng đến, bị bạo lực học đường, bằng hữu xa lánh.

Mạc Viễn trọng thương, không nơi nương tựa, bằng hữu vì lợi ích, không đến thăm bệnh một lần.

Người thân vì kiên kị, vui sướng khi người gặp họa...
Chung quy...
Mộ Phong Mạc Viễn, Hoạ Phúc lại Hoạ
Kiên trì ẫn nhẫn, giữ vững sơ tâm.

"Tất cả rồi cũng sẽ tốt đẹp." Lý Mộ Phong rất thích câu này của Mạc Viễn, nó xuất hiện khi Lý Mộ Phong đang gặp khó khăn, tinh thần sa sút suy sụp, đã phần nào giúp hắn vượt qua khó khăn.

Vì đồng bệnh tương liên, lại cũng nhau trải qua một khoảng thời gian, Lý Mộ Phong rất muốn xem được hết quãng đường mà Mạc Viễn đi cùng với Trang Du.

Nhưng hắn không có cang đảm, một chương cao H kia đã làm Lý Mộ Phong ám ảnh, đối với một trạch nam thẳng đuột chưa có người yêu như hắn mà nói, đọc cao H đam mỹ chẳng khác nào là giấy đi trêu lửa, ngu xuẩn không ai chịu nổi.
" Soảng!!!" Âm thanh của một vật nặng đột nhiên rơi xuống, làm Lý Mộ Phong giật mình, tay cầm ly nước theo đó run lên, nước trong ly sóng sánh độ ra ngoài, làm ướt bạn tay Lý Mộ Phong.

Hắn cảnh giác nhìn xung quanh, trời đã tối, trong nhà hắn chỉ có mỗi mình hắn, sao có thể khi không lại xuất hiện âm thanh kia được.

Chắc chắn nhà có trộm đột nhập, Lý Mộ Phong tâm có chút run rẩy, hắn đánh liều vớ lấy một con dao trong bếp, cẩn thận bước về phía nơi vừa phát ra âm thanh.

Đến khi chỉ còn cách ba bước, Lý Mộ Phong đề phòng quát to:" Ai đấy? Cút ra đây!!!"
Không có tiếng động, Lý Mộ Phong cần thận dùng dao quơ quơ xung quanh, bước thêm một bước lại gần, vẫn không có động tĩnh, bạo gan bước thêm hai bước, Lý Mộ Phong nắm chặt con dao nhào đến, nhưng ở nơi đó lại không có ai, chỉ có một cây thước sắt ngã xuống, đây là cây thước hắn dùng để làm mô hình và vẽ tài liệu nộp lên trường, nhìn cây thước nằm trên mặt đất, Lý Mộ Phong nghi hoặc, không lẽ là do gió thổi.


Nhìn qua hướng xéo bên kia mặt tường, đúng thật là cửa sổ đang mở, gió cũng thổi khá mạnh.

Lý Mộ Phong thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Bước nhanh về phía cửa sổ, Lý Mộ Phong muốn đóng cửa lại, đến khi tay đã cầm tay nắm cửa, trong lòng Lý Mộ Phong giật thót lại, không đúng, rõ ràng trước khi đi, chính tay hắn đã đóng cửa lại, thậm chí còn cẩn thận khóa chốt cột dây, sao có thể khi không lại mở ra được? Lý Mộ Phong tim đập nhanh vài nhịp, hắn hít sâu một trận rồi nhìn xuống bậc của sổ, vậy mà lại có dấu giày, hắn chưa bao giờ trèo qua cửa sổ này, dấu giày này vừa nhìn là biết chỉ mới xuất hiện, hơn nữa, đưa theo hướng mũi giày, chắc chắn là đi vào nhà hắn.

Lý Mộ Phong lạnh toát sống lưng, không suy nghĩ nhiều mà muốn bước lên bậc của nhảy ra ngoài, khu hắn đang sống giá cả tiện nghi nhưng an ninh lại rất kém, hắn không ở ký túc xá trong trường vì hắn phát hiện giá cả ở đây rẻ hơn, tiền điện tiền nước cũng rẻ với lại gần nơi làm thêm của hắn.

Tuy ở trong hẻm vắng nhưng Lý Mộ Phong xưa nay gan dạ, cũng không quá để tâm.

Trong 7 tỉ dân trên thế giới, có ai lại tự nghĩ mình sẽ xui xẻo gặp trộm gặp cướp đầu? Thế mà hôm nay tên xui xẻo xúi quẩy trong bảy tỉ người lại chính là hắn, thật sự hôm nay hắn không xem lịch hoàn đạo mà bước ra khỏi nhà rồi, Lý Mộ Phong cắn môi, tay vịn lên cửa sổ, ý định nhảy xuống.

Nhưng chưa đợi hắn lấy đà mà nhảy, một cảm giác sắc lạnh xẹt qua, cơn đau xé da thịt ập đến, Lý Mộ Phong hít một hơi sâu, hắn cắn răng cố gắng giữ bình tĩnh, biết mình đã bị đâm cho dù nhảy xuống thì cũng khó thoát, đường chạy ra hẻm xa như vậy, hắn chắc chắn sẽ mất máu mà chết.

Vì vậy, Lý Mộ Phong xoay người, cầm chặt dao trên tay mà chém lên tay của người đằng sau.

Do con dao vẫn cắm trên lưng eo, lại thêm hành động xoay người bất chấp của Lý Mộ Phong, con dao được đà mà cắm sâu, xoáy thành vòng tròn cắt đi một mảnh thịt của Lý Mộ Phong.


Hắn đâu đến hít thở không thông, nhưng vì bản năng sinh tồn là vô hạn, Lý Mộ Phong cắn răng dùng chút sức lực cuối cùng đạp người phía sau ngã ra sau.

Chuyện nghĩ thì dài nhưng thực tế lại xảy ra trong tích tắc, đại khái người đằng sau cùng không ngờ Lý Mộ Phong lại phản kháng dữ dội như vậy, sau khi ăn một dao, cơn đau làm trọng tâm tên trộm bị mất thăng bằng, vì vậy Lý Mộ Phong dễ dàng đạp hắn ngã ra sau.
Lý Mộ Phong bất chấp cơn đau của mình, vơ vội cái ghế bên cạnh, nhấc lên đập mạnh vào người tên trộm hai cái, sau đó kiệt sức ngã xuống.

Nhưng Lý Mộ Phong chưa muốn chết, hắn có chút không cam lòng, hắn muốn bình bình yên yên mà chết già, muốn có tiền tổ chức cho bản thân một tang lễ thật hoành tráng, muốn cưới vợ sinh con, hưởng thụ sự hạnh phúc của gia đình, muốn có thật nhiều tiền, được ăn ngon, đi du lịch khắp nơi.
Lý Mộ Phong kiên trì bước về phía phòng mình, tay bịt chặt vết thương ngăn máu chảy ra, trong phòng hắn có băng cứu thương, hộp y tế, chắc chắn sẽ cầm cự được, tên trộm ăn hai phát đập, nhiều ít sẽ hôn mê hồi lâu, nếu không mau chữa trị, đợi lúc hắn ngất đi, tên kia lại tỉnh lại, chắc chắn hẳn sẽ chết.

Lý Mộ Phong cảm thấy may mắn, may mắn hắn thích đọc truyện nam tần, hằng ngày đều tưởng tượng ra cảnh main chính bá vương đánh đập bọn bất lương, may mắn hắn bị bạo lực học đường, bị ức hiếp, trong tâm trí luôn tưởng tượng bản thân có thể dạy dỗ bọn mất dịch kia mà không màng hậu quả, nếu không, khi nãy hắn không dám ra tay hoặc vì đạo đức mà chần chừ, hắn sẽ chết không chỗ chôn.
Lý Mộ Phong dựa vào ý chí, kiên cường bò vào phòng, đóng cửa lại, vì mất máu quá nhiều, tầm mắt hắn trở nên mờ đi, đầu cũng ong ong quay cuồng.

Lý Mộ Phong cắn răng, có chút suy sụp, hắn chắc chắn sẽ không cầm cự được cho tới lúc băng bó sơ cứu vết thương, nếu ngất đi, chết do mất máu chính là con đường duy nhất.

Lý Mộ Phong từ bỏ ý định băng bó, chuyển sang lục tìm điện thoại trong túi áo khoác treo trên móc, tay run rẩy cố gắng nhìn số, chậm chạp gọi cho xe cứu thương.

Mắt càng ngày càng mờ, thần trí không tỉnh táo, Lý Mộ Phong thở dốc từng đợt một, dứt quảng báo địa chỉ cho bệnh viện, sau đó cũng không kiên trì nỗi, đôi mắt mất đi tiêu cự mà nhắm lại, hơi thở cũng dần yếu đi....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận