Xe ngựa chạy một mạch đến trước cổng của một biệt phủ to lớn, hai bên cảnh vệ canh gác nghiêm ngặt.
Trên cửa, bảng tên bằng gỗ quỳnh đàn đỏ dày cộp to nặng là đề tên Mạc phủ, bút pháp vừa dứt khoát lại bá đạo, từng đường từng nét như được dùng kiếm mà khắc ra, bên trong thế nhưng ẩn chứa một ít kiếm khí chi ý, khiến biệt phủ càng toát lên vẻ trang nghiêm, bề thế đến lạ thường.
Lý Mộ Phong vén màn ra, cũng không trực tiếp nhảy xuống mà đưa tay để Châu nhi diều xuống.
Thành thật bộ dáng một quý công tử gia giáo, lễ nghi.
Lý Mộ Phong không vội đi vào, thay vào đó, hắn chầm chậm quan sát xung quanh.
Nhìn thấy cảnh vệ lăm lăm đao sắt trên tay, như đã được thông báo từ trước.
Bước đến cung kính hành lễ với "Hàn Ân", sau đó kính cẩn mới hắn đi vào.
Lý Mộ Phong cũng không khách khí, dứt khoát bước qua bậc cửa, đi vào Mạc phủ.
Rất nhanh liền có người ra đón, là nhị thiếu gia Mạc gia, Mạc Chi, cũng là đích tử của Mạc Hồng Yên.
Lý Mộ Phong không ngạc nhiên, bởi Hàn Quốc Kiên trước khi hắn tới đảo cũng đã đánh tiến với người Mạc phủ.
Với thân phận của Hàn Ân, được nhị thiếu gia của Mạc gia đích thân đón tiếp cũng không phải là điều gì quá lớn lao.
Thậm chí cho dù cả đại thiếu gia ra đón, cũng chính là không hạ thấp thân phận của hắn được.
Dẫu sao, Mạc gia và Hàn gia vẫn chưa xé rách lớp màng, thật sự trở mặt với nhau.
Mà Hàn Ân là gia bảo Hàn gia, so với thái độ vừa yêu vừa bỏ mặt của Mạc Hồng Yên đối với nhi tử của mình.
Ai nặng ai nhẹ, ai cần nịnh nọt, ai cần co dãn, người ngu nhìn vào cũng biết nên làm thế nào.
Lý Mộ Phong nhàn nhạt nhìn Mạc Chi, khí chất kiêu ngạo không coi ai ra gì toát ra một cách thuần thục, bộ dán tuy ngươi không bằng ta nhưng ta vẫn cùng ngươi nói chuyện vì lễ nghi.
Hời hợt nhưng không quá mức gật đầu với Mạc Chi.
Giọng nói lanh lảnh bá đạo:" Mạc Viễn ở đâu? Thỉnh mời nhị công tử dẫn đường."
Mạc Chi khuân mặt ôn nhuận hiền lành, bị Hàn Ân coi rẻ cũng không tức giận, lành lành hàm hậu nói:
" Hàn thiếu gia, không vội không vội, Mạc Viễn đệ đệ bây giờ tình trạng đã tốt hơn trước, hắn là đang ở trong Y viện tây phủ.
Ta lập tức đưa ngươi đi, Hàn thiếu gia đừng sốt ruột..."
Lý Mộ Phong trước sau như một âm thầm quan sát Mạc Chi, thấy hắn không bị ảnh hưởng bởi tự trọng, thậm chí còn làm lành với mình, trong lòng hiểu rõ nhưng lại có chút lo lắng.
Lý Mộ Phong biết, hắn thật sự không thể gặp một não tàn pháo hôi nào ở giai đoạn này, cho dù có cố ý gây sự, chắc chắn kết quả nếu hắn không bị biến thành pháo hôi thì cũng là công tử trung nhị đại ngu xuẩn.
Mạc Chi năm nay mười lăm tuổi, tuổi tác thiếu niên, cái tuổi đáng ra lòng tự trọng phải cao hơn trời, trung nhị đại tâm lý bức phát.
Vậy nhưng vì hoàn cảnh của cái đại lục tầng tầng lớp lớp nguy hiểm này, đến cả vị thành niên tâm cảnh cao cũng hơn bình thường rất nhiều, đặc biệt là một nhi tử trong cả chục nhi tử của một trưởng lão gia tộc, nói đúng hơn bây giờ là gia chủ gia tộc to lớn Mặc gia.
Gánh nặng cũng tỏ lớn hơn, tâm kế cũng không phải dạng vừa...
Tuổi nhỏ mà có thể đối mặt không tức giận, nhục nhã thậm chí còn hơi nịnh nọt đối với một đứa nhóc miệng còn hôi sữa, đã vậy còn nhỏ hơn mình ba tuổi?
Nếu là người qua đường bình thường, cho dù tâm cơ thâm trầm như thế nào, hay cả bị ma tu độc ác đoạt xá đi nữa, Lý Mộ Phong hắn chắc chắn sẽ không có nửa điểm quan tâm.
Nhưng ai bảo, Mạc chi này vừa vẹn lại mang một thân phận đặc biệt, là một cái phụ trợ giúp đỡ cho Trang Du, là địch hay bạn, Lý Mộ Phong chưa biết, nhưng tương lai của hắn, cảnh giới và thủ đoạn, Lý Mộ Phong thông qua cốt truyện thấy được rất rõ ràng...
Vừa rồi là Lý Mộ Phong lần đầu thử nghiệm, thứ nghiệm xem, mức độ cơ trí của các nhân vật tồn tại trong truyện, cũng là để xác nhận một điều.
Thứ hắn đọc được, có thật sự miêu tả đúng tâm lý con người hay không?
Bàn tay vàng cho dù có lớn đến đâu, nhưng khi chưa chắc chắn nắm rõ lai lịch hay cách sử dụng, tác dụng của nó...!Thì đối với một người cẩn trọng như Lý Mộ Phong, đó là con dao hai lưỡi, lợi thì lợi, nhưng răng không còn.
Bởi hắn đâu thể nào biết được, khi nào thì bản thân sẽ bị tổn thương?
Ở Hàn gia, đâu đâu cũng tìm tàng nguy hiểm, lo sợ bị phát hiện bí mật, Lý Mộ Phong trong mọi tình huống đều thủ vô công, khó lòng thu nhập thông tin.
Bây giờ bất ngờ thoát ly Hàn gia, cái vòng trói buộc OOC tuy rằng không biến mất, nhưng ít nhất vẫn buông lỏng đôi chút.
Lý Mộ Phong sẽ không ngốc nghếch mà bỏ lỡ cơ hội hiếm gặp này.
Dù sao, ai lại có thể thật sự nhanh chóng tin tưởng bản thân mình xuyên không vào truyện, truyện đồng nhân, thế nhưng cũng không phải ít, lỡ như không may, thứ hắn tha thiết nghĩ là bàn tay vàng lại là bùa đòi mạng, đến khi chết bất đắc kỳ tử, hắn biết đi hỏi ai?...!Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Lý Mộ Phong hắn khi chưa nắm chắc, sẽ không bao giờ mạo hiểm tính mạng, suy cho cùng, hắn chính là sợ chết...
Nhưng mà, chỉ như vậy vẫn chưa đủ, hắn tuy cả tâm lẫn trí đều thiên về Mạc Chi là một tiểu tâm cơ thâm trầm, nhưng cũng không phải không có ngoại lệ, cái khả năng nhát gan sợ phiền phức người...!thế nhưng thật sự có thể xảy ra.
Vẫn là cần quan sát thêm...Lý Mộ Phong nghĩ thầm.