Thân thể mềm nhũn lại nóng rực.
Lý trí bị dược vật ảnh hưởng , thân thể lại không nghe điều khiển.
Cơ Thiếu Khiêm cố gắng nhìn lên, quả nhiên thấy gương mặt xem kịch vui của Giản Thiếu Vân...
Bởi vì chắc chắn Cơ Thiếu Khiêm sẽ không chạy, cho nên Giản Thiếu Vân đã thu hồi Nguyệt Hồn.
Cơ Thiếu Khiêm cắn môi, cố nhoài người dậy, nhưng thân thể mềm mại như không xương, không đứng nổi.
\-Thiếu Vân...
Hắn nhỏ giọng nức nở, giọng điệu run rẩy như bị tan vỡ.
Giản Thiếu Vân nhìn Cơ Thiếu Khiêm khác thường liền hoảng sợ, bước qua đỡ Cơ Thiếu Khiêm.Bàn tay đặt trên mạch tượng, nhưng lại không phát hiện bất cứ bất thường nào.
Cơ Thiếu Khiêm lật tay, nắm lấy cổ tay Giản Thiếu Vân, kéo mạnh, đồng thời dùng hết sức để lật người, đè Giản Thiếu Vân dưới thân.
Cơ Thiếu Khiêm muốn vận dụng Nguyệt Hồn tấn công người kia...!nhưng mà không thể, linh hồn lực bị khóa.
Giản Thiếu Vân sực tỉnh từ trong kinh ngạc, hắn cong môi cười..
\-Ca ca ~ huynh thật chủ động ~
Cơ Thiếu Khiêm nhìn người dưới thân, bi thương mở miệng.
\-Đệ thật sự...!hận...!hận ta ....!đến vậy sao?
\-Hận?....!Ca ca, nếu là đệ cũng làm như vậy với huynh, huynh sẽ hận đệ không?
\-Ta, đã biết...
Cơ Thiếu Khiêm trong lòng co rút , một giọt nước mắt mặn đắng chảy xuống.
"Đúng vậy a...!sau lại không hận, ta chính tay đẩy đệ ấy vào chỗ chết...!sao có thể không hận! "
\-Nếu...!đệ thích...!vậy tùy tiện đi.
Chua xót cười cười, Cơ Thiếu Khiêm cởi y phục trên người mình xuống, động tác càng lúc càng chậm...!bởi vì tay hắn dần mềm nhũn.
Giờ đến lượt Giản Thiếu Vân kinh ngạc, nhưng hắn không biết Cơ Thiếu Khiêm chủ động là do tác dụng của thuốc hay...
Giản Thiếu Vân lật người, đem Cơ Thiếu Khiêm đè dưới thân, sau đó dùng Nguyệt Hồn trói đôi tay trắng nõn lên đỉnh đầu.
Hắn động tay, đem y phục trên thân Cơ Thiếu Khiêm kéo xuống, nhè nhẹ xoa nắn thân thể run rẩy đó.
Một nụ hôn rơi xuống xương quai xanh, một đường đi đến nhũ tiêm xinh đẹp,liếm , cắn, chơi đùa nó.
\-Đừng...!a...
Cơ Thiếu Khiêm mở miệng, nhưng bởi vì dược vật, giọng nói trở nên mềm mại câu nhân.
\- Ca ca, huynh là đang dụ dỗ ta sao? Hử? Ca thật lẳng lơ, ai đến....!huynh cũng sẽ dụ dỗ người ta sao?
Biết rõ người kia là bị dược vật ảnh hưởng, biết rõ người kia sẽ thương tâm...!Nhưng mà Giản Thiếu Vân vẫn tàn nhẫn nói ra, hệt như để trả thù ngày đó...!Cơ Thiếu Khiêm đã không chút do dự đẩy hắn xuống hồ nước đóng băng.
\-....!hahaha....
Cơ Thiếu Khiêm thấp giọng cười, châm chọc và tự giễu cợt trong giọng nói giống như một lưỡi dao bằng băng, đâm thẳng vào trái tim Giản Thiếu Vân, vừa lạnh lại vừa đau....
Cơ Thiếu Khiêm muốn ngửa mặt lên cười thật lớn, cười thật vui, vứt bỏ đi đau thương u uất trong lòng, nhưng mà bây giờ hắn..
ngay cả khí lực để cười lớn cũng không có! Tiếng cười nghẹn lại nơi cổ họng, giống như cưỡng chế bị cắt đi, làm cả hai đau đớn, dằn vặt, khổ sở .
"Sớm biết đệ sẽ hận ta...!sớm biết đệ sẽ ghét ta, sẽ khinh bỉ miệt thị ta...!thế nhưng ta không ngờ....!trong mắt đệ ta lại đê hèn ti tiện như vậy....!ai đến cũng sẽ dụ dỗ? Hahah...!nực cười....!thực sự nực cười! "
Cơ Thiếu Khiêm cười đến chảy nước mắt, đau đến tim như bị bóp nghẹt, ánh mắt mất đi ánh sáng thường ngày, giờ đã chết lặng , tựa như một con rối gỗ.
"Nếu đã hận...!tại sao không một nhắt chém chết ta? Là ngại ta không đủ đau đớn? Không có khoái cảm trả thù sao? "
Cơ Thiếu Khiêm nhắm nghiền mắt lại, không nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo âm u kia nữa, như vậy....!ít ra hắn còn có thể tự lừa dối chính mình , lừa dối rằng...!người kia cũng có một chút thích hắn.
"Ca, huynh chán ghét đến mức không muốn nhìn ta sao?! "
Giản Thiếu Vân nhìn người dưới thân nhắm mắt, liền có chút tức giận, không có bước dạo đầu, hắn trực tiếp để tính khí của mình vào hậu huyệt.
\-A...
Tuy là có dược vật, nhưng nơi đó là lần đầu bị dị vật xâm nhập, thô to trong đó khiến Cơ Thiếu Khiêm bất kham, đau đến run rẩy, trong đau đớn...!lại mang theo vài tia khoái cảm kỳ dị.
Giản Thiếu Vân không để ý người dưới thân đau đớn, vẫn hung ác xỏ xiên, hệt như muốn đâm thủng phía dưới.
Hậu huyệt non mềm ướt át lại bởi vì lần đầu được ghé thăm nên vô cùng chặt chẽ, phân thân bị bao bọc trong mị thịt ấm áp khiến Giản Thiếu Vân càng điên cuồng.
Giống như một con thú dữ, chỉ biết trừu sáp.
Cơ Thiếu Khiêm lại nửa đau đớn nửa thoải mái, hai loại cảm giác thay phiên nhau chiếm cứ đầu óc, làm hắn trống rỗng.
Khóe mắt ướt át ửng hồng, đôi mắt mơ màng vì dược vật, chọc người yêu thương, làn da trắng nõn ẩn dưới mái tóc đen nhánh càng khiến người ta mơ màng.
\-Ca ca, gọi tên ta...
Giản Thiếu Vân giở trò, ghé sát tai Cơ Thiếu Khiêm ái muội gọi.
\-Ca ca~ Gọi tên ta...
\-Vân...!Thiếu Vân....
Đôi mắt Giản Thiếu Vân sáng rực lên, tiếp tục dụ dỗ.
\-Ca ca, huynh thích ta không? Huynh ...!thích Thiếu Vân không?
\-Thiếu Vân....!thích..
rất thích....
Cơ Thiếu Khiêm nhẹ giọng, nói ra bí mật trôn sâu nhiều năm.
Giản Thiếu Vân nở nụ cười, đôi mắt tỏa ra ánh sáng xinh đẹp.
"Thì ra không phải mình ta đơn phương! Huynh ấy cũng thích ta! "
\-Ca ca, ta yêu huynh....