\-Khiêm sư huynh, huynh làm sao vậy?!
Sở Thần nhìn bóng dáng vô hồn đằng trước, lo lắng quan tâm hỏi.
Cơ Thiếu Khiêm vô hồn nhìn qua, ánh mắt trống rỗng dọa Sở Thần khiếp sợ.
\-....!Sở Thần?
Thật lâu sau từ trong đôi môi khô khốc phát ra tiếng nói, không biết lý do...!nhưng giọng nói bây giờ đã khản đặc.
\-Huynh...!huynh làm sao vậy? Huyễn thú tấn công sao?
\-....!Sở Thần, dìu ta một chút...
Cơ Thiếu Khiêm cười khổ , đôi chân bởi vì đi quá lâu nên giống như sắp mất đi tri giác...!thật đau....!Nhưng chút đau đớn đó lại không thể so sánh với nỗi đau như đục khoét tim gan trong lòng.
Sở Thần nhanh chóng đi qua, bàn tay vô tình hữu ý mà nắm chặt, Cơ Thiếu Khiêm chỉ cảm thấy một cỗ mệt mỏi mơ màng, trước mắt liền mất đi ánh sáng...
Sở Thần cứ như vậy ôm Cơ Thiếu Khiêm, đến khi cảm giác được đằng sau có tiếng bước chân liền cúi người, hôn lên đôi môi Cơ Thiếu Khiêm, cùng lúc đó...!Cơ Thiếu Khiêm mở mắt...!Bởi vì chưa kịp phản ứng, thêm vào Sở Thần dời đi quá nhanh, Cơ Thiếu Khiêm không phát giác mình vừa bị hôn.
Giản Thiếu Vân nhìn cảnh tượng trước mắt, lồng ngực dường như muốn nổ tung, hắn bước đến, mỗi bước đều nặng nề vô cùng, bàn tay siết chặt, khớp tay vang lên tiếng "rắc rắc " chói tai.
\-Ngươi là ai?!
Sở Thần vẻ mặt kinh nghi.
\-Hừ.
Giản Thiếu Vân hừ lạnh, liếc cũng không liếc Sở Thần, trực tiếp một chưởng vỗ qua.
Cơ Thiếu Khiêm thấy vậy đồng tử liền co rút, lắc mình chắn trước mặt Sở Thần, hứng chịu chưởng phong.
Sức khỏe còn chưa tốt, Cơ Thiếu Khiêm lại bị thương lần nữa....!thân thể không chịu nổi thương thế này, liền lâm vào hôn mê.
Giản Thiếu Vân thấy vậy liền chạy qua, cướp người từ trong lòng Sở Thần, chớp mắt liền biến mất.
Hắn...!biết thuấn di.
\(Linh Lan Hoa :Cho nên Giản Thiếu Vân mới có thể từ trong thành trì một phát đưa Cơ Thiếu Khiêm đến phủ đệ trên núi đó ~\)
Sở Thần nhìn hướng Giản Thiếu Vân biến mất, cười lạnh.
\-Kế hoạch này của "chủ" thật hoàn hảo.
...
"Leng keng "
Tiếng xiềng xích vang lên trong không gian yên tĩnh đặc biệt rõ ràng.
Cơ Thiếu Khiêm yếu ớt mở mắt, đầu gối rất đau...!tựa như đã bị gõ nát.
\-A...
Cơ Thiếu Khiêm rên rỉ....!đôi chân...!đau quá, phần dưới....!không còn tri giác!
Nhận thức này khiến Cơ Thiếu Khiêm mở to đôi mắt trừng lớn hoàn toàn không thể tin!
Nhưng nghĩ lại....!Giản Thiếu Vân hận chính mình như vậy...!hận đến coi chính mình là một...!món đồ chơi, thì bị phế đi đôi chân...!dường như cũng không đáng kể.
\-A...
Cơ Thiếu Khiêm khẽ động đậy , phát hiện cổ bị siết chặt, bởi vì động tác quá lớn dẫn đến xiềng xích bị ma sát với nhau, tạo thành âm thanh "leng keng "quen thuộc.
Lúc nãy bị sự thật rằng "đôi chân đã phế" chi phối, Cơ Thiếu Khiêm không kịp nhìn rõ xung quanh, bây giờ nhìn lại...
Mặt đất trải thảm nhung mềm mại màu đỏ, hai bên cổ tai bị xiềng xích màu bạc trói buộc...!những cột vàng được điêu khắc tinh xảo....!đây...!đây chính là một cái lồng son a!
Cổ cũng bị gắn dây xích, nhưng bởi vì đã được phủ một lớp lụa nhung nên không quá gây đau đớn...
Cơ Thiếu Khiêm nhìn lồng son hoa lệ...!lại nhìn xuống y phục trên người...!giá y...!giá y của nữ tử, rực rỡ, diễm lệ, tinh xảo, chói mắt, đẹp đẽ, hoa lệ, cao quý....
Nhưng...!Cơ Thiếu Khiêm chỉ cản thấy nhục nhã ...!Hắn bây giờ....!tựa như một con chó, tùy ý chủ nhân bài bố...!tùy ý chủ nhân chơi đùa khinh miệt....!không thể phản kháng, không thể chạy trốn...!càng không thể...!từ chối...
\-Giản Thiếu Vân...
Bây giờ Giản Thiếu Vân cho y mặc giá y là để nhục nhã y? Một nam nhân...!lại bị coi như nữ nhân mà đối đãi...!lại bị xích lại như súc vật....!lại bị nhốt trong lồng như chim hoàng yến...
Giam cầm tự do...
Dẫm nát tôn nghiêm...
Trói chặt thân thể...
Xỉ nhục, khinh miệt, chán ghét, ghê tởm....
\-Hahahaha...
Cơ Thiếu Khiêm cong môi lên cười...!Nhưng mà hắn rất ít cười, khuân mặt có chút cứng đơ ...!giờ cười lên, rất quái dị....
Năm đó...!hắn cũng không muốn đẩy người kia xuống hồ nước đóng băng...!chỉ là thù giết phụ mẫu...!không đội trời chung...!hắn cố tình giả vờ đáng thương để được Giản phụ Giản mẫu nhận nuôi.....!hắn mỗi ngày đều phải nhìn cừu nhân vui vẻ hạnh phúc, mà trong lòng lại nghĩ đến kết cục đau khổ của phụ mẫu...
Hắn hận!
Phụ mẫu của hắn rõ ràng không làm bất cứ điều gì xấu xa! Chỉ vì phụ mẫu có "thứ đó" cho nên bị giết người cướp của! Hắn oán...!rõ ràng hắn gia đình hắn rất hạnh phúc! Chính là một mồi lửa...!đã thiêu đốt đi tất cả!
Nụ cười của hắn...!bị ngọn lửa nuốt chửng!
Vui vẻ của hắn...!bị máu tươi nhấn chìm!
Hạnh phúc của hắn...!bị đao kiếm chém nát!
Tất cả của hắn...!bị gia đình này cướp đi!
Hắn không giết được Giản phụ Giản mẫu, cho nên hắn tiếp cận Giản Thiếu Vân, quan tâm đứa trẻ đó, yêu thương đứa trẻ đó, bao dung đứa trẻ đó, khoan nhượng đứa trẻ đó...!khiến nó tin tưởng mình...!sau đó liền không chút lưu tình đẩy hắn xuống hồ nước đóng băng.
Giản phụ Giản mẫu chỉ có mỗi một đứa con, bây giờ mất nó...!phải chăng bọn họ sẽ điên cuồng?!
Lúc đó hắn đã ác liệt nghĩ như vậy...!bởi vì như vậy...!mới có thể che lấp tội lỗi và đau đớn lúc đó...! không một ai biết...!lúc đẩy đứa bé kia xuống...!hắn đã đau cỡ nào, hối hận cỡ nào, muốn nhảy xuống cùng đứa bé đó....!cỡ nào....