Sở Liêu Vũ càng đi càng nhanh, cuối cùng liền giống như chạy thụt mạng, trong đầu một mảnh hỗn loạn, làm y không thể suy nghĩ thứ gì, bên tai gió thổi vù vù , trước mắt khung cảnh mờ dần đi...!mới là cuối xuân, gió lại lạnh như cắt da cắt thịt, cũng không biết là gió lạnh, hay lòng lạnh....
Đóng sầm cửa viện, Sở Liêu Vũ buông tay, hộp thức ăn cứ như vậy lăn lóc dưới sàn.
Y ngồi thụp xuống, mặt vùi vào tay, không khống chế nổi tiếng nức nở.
Những ký ức như thủy triều mãnh liệt xông vào đầu óc, những chi tiết nhỏ bị cố ý bỏ qua, giờ lại ùa về....
Không phải là không có dấu hiệu...!chỉ là y không tin tưởng, cho nên làm như không phát hiện....
Sở Liêu Vũ nhìn hộp thức ăn dưới chân, trong lòng lại một trận chua xót.Ngực khó chịu đến thở không nổi, mỗi tế bào đều như bị kim chích, đau đến không nói nên lời.
\-Đúng vậy a...!huynh ấy và cô nương kia vốn rất xứng đôi....!Sở Liêu Vũ, không phải ngươi nói, chỉ cần ca ca vui vẻ hạnh phúc, ngươi cũng sẽ vui vẻ hạnh phúc sau...!từ lúc nào, là từ lúc nào, ngươi lại ích kỷ như vậy...!hức...
Y chôn mặt trong tay, nhỏ giọng an ủi chính mình, tiếc là giọng nói run rẩy kia...
Y nhặt hộp thức ăn lên, bánh hoa đào bên trong bởi vì bị va chạm mạnh đã nát ra, Sở Liêu Vũ lại không để tâm, nhìn bánh trên tay, nhỏ giọng.
\-Dù sao cũng đã tốn công làm, cũng không nên lãng phí...!ca ca đã không thích đồ ngọt, vậy chính mình ăn.
Sở Liêu Vũ vừa ăn vừa lẩm nhẩm, động tác đều đều mà đút bánh vào miệng, rõ ràng có để đường....!tại sao lại đắng như vậy?
Nước mắt không kìm được liền tràn ra, tí tách tí tách rơi xuống mặt đất, rơi vào bánh hoa đào ai đó khổ công làm.
\-Mặn quá...
Lau đi nước mắt trên gương mặt, y ôm khư khư đĩa bánh đã nát, nhét vào trong miệng như một con rối.
"Cốc Cốc "
Động tác nhét bánh vào miệng của Sở Liêu Vũ khựng lại...!bàn tay thoáng run rẩy, sau đó liều mạng mà lau đi nước mắt trên mặt.
\-Vũ? Đệ sao vậy ? Đệ nói không khỏe, ta đã xắc một chén thuốc, ta mang vào nhé?
\-Ca ca...!hức, đệ chỉ là, chỉ là có chút cảm mạo, huynh để thuốc ngoài cửa đi, tý nữa đệ uống.
\-Đệ thật sự không sao chứ?
Có lẽ là do đa nghi, Sở Liêu Vũ thế nhưng trong giọng nói ôn hòa đó...!nghe ra ý trào phúng và mỉa mai.
\-Không , không sao.
\-Lúc nào đệ khỏe ghé qua chỗ ta một chút, ta có chút chuyện muốn hỏi đệ.
\-V, vâng.
\-Ta đi đây, nhớ uống thuốc.
\-Ừm..
Một đoạn đối thoại ngắn ngủi, đã đem tâm Sở Liêu Vũ đẩy xuống đáy cốc, bởi vì y xác định nghe được...!ý khinh thường trong lời nói.
Ca ca như vậy, thật xa lạ...!hay là từ trước đến giờ, y vẫn chưa từng hiểu thấu ca ca?
Ca ca luôn luôn ôn hòa...!thế nhưng thật sự là ôn hòa sao? Hay cũng là một chiếc mặt nạ?
"Cũng? "
Tại sao y lại nói là cũng....
Mỗi lần ca ca ăn đồ ngọt , ca ca sẽ vô thức nhíu mày...
Mỗi lần vô ý hoặc cố ý đụng chạm, ca ca sẽ vô thức né tránh....
Ca ca nói y đến Cơ gia...!có thể là vì sợ y tranh gia sản đi?
Ca ca nhìn y mang theo khinh rẻ và chán ghét....!khi bị y dây dưa, ca ca hẳn là rất ghê tởm đi...
Nhưng không trực tiếp thể hiện ra, là bởi vì không muốn làm y buồn....!hay không muốn phụ mẫu không vui?
Nhìn lam y dưới thân, trong lòng khó chịu, cũng nhắc nhở y , mới vài canh giờ trước, y còn ảo tưởng như thế nào...!giờ nhìn lại, thật nực cười, cũng thật mỉa mai...
Sở Liêu Vũ kéo khóe môi, tạo thành một nụ cười khó coi hơn so với khóc...
Sở Liêu Vũ hít sâu một hơi, trong gió dường như cũng mang theo ý vị lạnh lẽo...!trước mắt mờ nhạt, là bởi vì nước mắt sao?
Nhớ lại ca ca có hẹn mình gặp mặt, Sở Liêu Vũ lau đi nước mắt.
Phủ nhận những suy đoán lúc đầu, cho dù là chứng cứ rành rành, thế nhưng không có Sở Trạch Hưng trực tiếp thừa nhận...!Sở Liêu Vũ sẽ không dập tắt hy vọng mong manh này.
"Ca ca ...!chỉ cần thứ huynh muốn biết không phải là về những người kia...!ca ca có chán ghét ghê tởm đệ, đệ cũng sẽ không oán hận huynh...!là đệ hèn nhát...!ca ca cho dù là lừa đệ, đệ cũng nguyện ý tin tưởng....!"
\-Ca ca, xin huynh, đừng đánh nát hy vọng mong manh này...
Sở Liêu Vũ nhìn người tàn tạ trong gương...!lại sửa soạn đến thật hoàn hảo, không nhìn ra thất thố chật vật ban đầu, y mới bước chân ra khỏi cửa.
Nhìn chén thuốc kia...!cho dù biết không phải chính tay Sở Trạch Hưng làm, thế nhưng...!Sở Liêu Vũ vẫn đem nó uống xuống, thuốc đắng, đắng đến Sở Liêu Vũ muốn nôn mửa...
Một lần nữa đứng trước Tĩnh Tâm hiên, Sở Liêu Vũ giơ tay, gõ cửa.
\-Vào đi.
\-Ca ca.
Sở Liêu Vũ quy củ hành lễ.
\-Đệ không cần khách khí.
Sở Trạch Hưng nhìn Sở Liêu Vũ hành lễ, ánh mắt khác lạ.
\-Ca ca...!huynh muốn hỏi đệ chuyện gì?
Sở Liêu Vũ không phải một kẻ thích quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi.
Sở Trạch Hưng rũ mắt, che đi cảm xúc thật trong đôi con ngươi kia.
\-Đệ ở Cơ gia, có quen người tên Cơ Y Lệnh?
\-Ca ca muốn hỏi chuyện linh vật?
Giọng nói của Sở Liêu Vũ vô cùng nhỏ, nghe vào tai Sở Trạch Hưng...!giống như có thứ gì đó tan nát...
Sở Trạch Hưng không để tâm, gật đầu.
Sự tin tưởng, hy vọng, mộng ảo, tình yêu....!vì một cái gật đầu của Sở Trạch Hưng, đồng loạt tan nát...!.
\-Ca ca, Lệnh sư huynh là sư huynh của ta, nếu huynh muốn lấy linh vật...!ta sẽ không nói.
Sở Trạch Hưng ngẩng đầu.
Sở Liêu Vũ không kịp nhìn thấu đôi mắt kia chứa thứ gì, thì đã thấy thân thể mềm nhũn, ánh mắt mờ đi.
"Rầm...!"
Sở Trạch Hưng lạnh lẽo nhìn người ngã xuống đất kia, khẽ vỗ tay.
Ẩn vệ xung quanh hiểu ý, kéo người đã ngã xuống đất kia xuống địa lao...
Sở Trạch Hưng biết Sở Liêu Vũ đã nghi ngờ, vốn là hắn chỉ muốn cắt đứt sự dây dưa và tình cảm nhàm chán buồn nôn của Sở Liêu Vũ...!thế nhưng người kia đã nghi ngờ, vậy trực tiếp đi , cũng đỡ tốn công hắn phải giả vờ tiếp..