Xuyên Thư Rồi Ta Cùng Phản Diện Đàm Luyến Ái Mộng FULL


"Rào! "
Nước lạnh dội xuống, người mơ màng cũng tỉnh.
Sở Liêu Vũ mở mắt...
Địa lao ẩm ướt, mùi ẩm mốc và tanh tưởi của máy xộc vào mũi, rất khó ngửi.
Nơi xấu xa dơ bẩn, lại càng tô lên sự thánh khiết của bạch y...
\-Ca ca...
Sở Liêu Vũ có chút đắng ngắt mở miệng.
\-Tỉnh rồi? Đệ đệ, đệ cũng biết thủ đoạn của ta, nếu không muốn chịu đau khổ, nói ra tung tích linh vật đi.
Linh vật ?
Đầu óc mơ màng của Sở Liêu Vũ rốt cuộc thanh tỉnh, y rùng mình, trong đầu bị cường thế nhét vào vài thứ...
\-Sh...
Trong đầu đau đớn, Sở Liêu Vũ thống khổ muốn đưa tay ôm đầu, thế nhưng tay chân bị trói chặt, căn bản là không thể động đậy...!đợi y tiếp nhận xong những thứ trong đầu, y càng run rẩy...

Sở Trạch Hưng nhìn Sở Liêu Vũ diễn kịch đã phát ngán, ngay khi muốn sai người dùng hình, Sở Liêu Vũ cuối cùng cũng yếu ớt mở miệng.
\-Ca ca, một linh vật...!quan trọng đến vậy sao?
\-Hừ, có được linh vật, Sở gia chúng ta có thể leo lên hàng ngũ tứ đại gia tộc, đệ nói xem có quan trọng không, Vũ?
Sở Liêu Vũ nhắm mắt...!một tiếng " Vũ " thân mật này....!thật khiến người hoài niệm...
\-Linh vật trên người Lệnh sư huynh đã bị một đám người mang đi rồi.
Sở Liêu Vũ yếu ớt mở miệng.
\-Ha, lừa con nít 3 tuổi? Hành hình, ta xem là miệng đệ cứng tới đâu đây?
Sở Trạch Hưng phất tay áo, ngồi xuống ghế, nhắm mắt.
Hạ nhân hiểu ý, cầm vài dụng cụ hành hình đưa về phía Sở Liêu Vũ.
Trước tiên là roi.
Roi này không phải làm từ da động vật , nó là dùng sắt rèn ra, trên roi có gai, nhưng nó là mọc ngược.
"Chát"
\-Ư...
Một roi như rút đi linh hồn...!gai ngược như móc câu, cưỡng chế lôi đi nhiều mẩu máu thịt, và quần áo.
Máu tươi chảy ra, nhuốm dần y phục...
"Chát, chát, chát.

....!"
Tiếng vang khiến người ta không thể không rùng mình...
Bắp đùi, cánh tay, thân , eo, ngực...!ngoài gương mặt ra, chỗ nào cũng có vết thương...!Bởi vì roi mang theo gai nhọn, máu thịt trên người Sở Liêu Vũ bị cứng rắn lôi ra...!Bởi vì có gai, vài vết thương chính là sâu tận xương...!có lần còn kéo theo gân mạch...
Sở Liêu Vũ đau đến toàn thân run rẩy, mãnh liệt kháng cự, chính là vô ích...!những lần gân mạch bị lôi ra, trái tim, linh hồn Sở Liêu Vũ đều kêu gào...

\-A!!!!
Sở Liêu Vũ hướng trời hét lớn...
Đau quá!!!!
Thực sự đau quá....
Không có từ ngữ diễn tả nổi đau đớn này.
\-Ca ca...!vô...!vô ích....!ta...!không, không nói...
Tuy là đã đau đến muốn tự sát, Sở Liêu Vũ vẫn mở miệng.
Sở Trạch Hưng cuối cùng cũng mở mắt, nhìn vẻ mặt chật vật của Sở Liêu Vũ, nhếch môi , hạ nhân hiểu ý, lấy ra vài con vật...
\-Thực Lam Trùng, Vũ , những con trùng này vô cùng thích máu tươi trên người đệ, đệ nói xem , cần bao nhiêu thời gian để nó ăn hết đệ đây?
Nụ cười trêu đùa đó, giống như thứ nói lên không phải là cách khủng bố giết chết một người, mà là cách làm một món ăn nhẹ.
Sở Liêu Vũ không để ý...!chỉ có chính y biết, đau đớn ngoài da vậy mà không bằng bên trong trái tim.

Sở Trạch Hưng bây giờ, chính tay bóp chết "Sở Trạch Hưng " trong lòng y, là người chính tay khoét trái tim y ra, đưa trái tim còn nhảy thình thịch đó, tươi sống bóp nát!
Sở Trạch Hưng cũng không cần Sở Liêu Vũ đáp lời, hắn còn chưa hỏi được tung tích của linh vật, làm sao lại có thể để cho Sở Liêu Vũ chết?
Hạ nhân thả ra Thực Lam Trùng, sau đó cấp tốc lùi ra sau, dùng linh hồn lực bảo vệ Sở Trạch Hưng và chính mình.

Sở Liêu Vũ không dùng được linh hồn lực, không triệu hồi được Nguyệt Hồn, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thực Lam Trùng vươn hàm răng sắc nhọn, cắn mạnh vào thân thể chính mình.
\-Ư....
Bởi vì lúc nãy dùng qua roi , đau đớn kia đã khiến Sở Liêu Vũ hét khàn cả giọng, bây giờ y chỉ có thể phát ra vài âm tiết vô nghĩa.
Thực Lam Trùng khá nhỏ, kích thước cũng chỉ bằng con muỗi, thế nhưng chúng nó rất nhiều, răng cũng rất sắc vả lại mang theo chú độc tố gây đau ...
Sở Liêu Vũ chân chính được thể nghiệm cảm giác bị vạn trùng gặm cắn, có những con trực tiếp cắn vào xương...!thân thể Sở Liêu Vũ co giật.
Đầu y gục xuống, Sở Trạch Hưng phát hiện không ổn, lập tức nhìn qua hạ nhân, hạ nhân có khổ không thể nói, phải dùng tất cả linh hồn lực đi áp chế Thực Lam Trùng, đến khi trùng nhỏ chết hết, Sở Trạch Hưng đi qua chỗ "huyết nhân".
Nói là huyết nhân cũng không quá, bởi vì thân thể Sở Liêu Vũ bây giờ chỉ là một mảnh máu thịt mơ hồ, bởi vì được dặn dò trước, hạ nhân đã chuẩn bị chu toàn, bảo vệ gương mặt của Sở Liêu Vũ, cho nên thân thể có tàn tạ nhưng gương mặt kia vẫn hoàn hảo.
Sở Trạch Hưng không hiểu tại sao lồng ngực lại vô cùng khó chịu, ngay cả ý muốn giết người hắn cũng có, nhưng hắn vội vàng đè cảm xúc đó xuống, vươn tay qua mũi Sở Liêu Vũ.
Không có hơi thở.
\*\*\*
Linh Lan Hoa : Thấy thương Vũ Vũ của ta, híc híc, tra nam chết tiệt!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận