Lâm Vong đẩy cửa bước vào, không ngoài dự liệu khi thấy ngồi trước gương đồng là Họa Doanh Doanh.
\-Tiện nhân kia đến đây rồi?
Họa Doanh Doanh ác độc lên tiếng.
\-Ta đã dẫn người đến thủy lao, muốn tra tấn thế nào thì làm đi.
Lâm Vong vẻ mặt không để ý.
Họa Doanh Doanh nắm chặt kiếm, bước ra.
Thế nhưng bước chân đến cửa lại dừng lại, nàng ta lên tiếng.
\-Tra tấn thể xác chưa hẳn là đau nhất, ta muốn ngươi diễn một vở kịch cùng ta.
\-Ngươi nghĩ ta là gì? Hạ nhân của ngươi? Hừ.
\-Ha.
Họa Doanh Doanh không tức giận, lấy ra từ tay áo một quyển sách.
\-Ta không phải chủ nhân của ngươi, nhưng ta có thứ ngươi muốn.
Lâm Vong nhìn chằm chằm quyển sách, bàn tay dưới ống tay áo nắm lại, khớp xương vang lên tiếng răng rắc.
\-Được! Ta đồng ý.
...
Cơ Y Lệnh được hạ nhân dẫn đi, nửa đường không hiểu sao vô cùng buồn ngủ , khi Cơ Y Lệnh nhận ra vấn đề, chính mình đã ngã xuống.
Khi mở mắt ra...
Nơi này khác hẳn Cung Hải Loan xa hoa lộng lẫy mà ban đầu y thấy, nơi này voi cùng hoang tàn, vừa nhìn đã biết bị chủ nhân vứt bỏ, cũng không biết bao nhiêu năm rồi không dọn dẹp.
Cơ Y Lệnh nhíu mày, trong lòng tràn ra bấy an.
\-Tỉnh rồi?!
Một hạ nhân khinh thường nhìn Cơ Y Lệnh, vứt hộp cơm trên tay xuống đất, vẻ mặt giả tạo.
\-Thiếu Cung Chủ sai ta mang thức ăn đến, ngươi cứ từ từ mà hưởng đi.
Đây là chính miệng Thiếu Cung Chủ dặn dò mang ngươi đó.
Cơ Y Lệnh nhíu mày, linh hồn lực thế mà đã khóa .
Hạ nhân kia cũng không quản phản ứng của Cơ Y Lệnh, hoàn thành việc được giao, hắn ta liền bước đi, khi ra khỏi cửa, hắn còn không quên khóa lại cửa chính.
Cơ Y Lệnh nhíu mày càng chặt, trong đầu xoay chuyển.
Thủ hạ của Lâm Vong rất cung kính với hắn, những hạ nhân trong Cung Hải Loan cũng vậy , nên loại trừ khả năng do sự cố hoặc ngoài ý muốn.
Càng nghĩ càng loạn , chủ yếu là Cơ Y Lệnh không dám nghĩ tiếp.
Y đứng dậy, thân thể không đau không mệt, rất bình thường.
"Két"
Cảnh cửa có khóa , nhưng thể lực Cơ Y Lệnh không phải cọng bún năm nào, vậy nên Cơ Y Lệnh chỉ dùng một chân , đã đạp đổ cách cửa tàn tạ nào đó.
Nửa đường bị ngất , bây giờ y căn bản không biết chính mình đang ở đâu, càng không biết Lâm Vong ở nơi nào.
Thế nhưng y cũng không mù, dưới đất có đường, đi theo con đường dưới đất...!không đến chỗ Lâm Vong thì cũng sẽ rời khỏi nơi này , nhỉ?
Nhưng Cơ Y Lệnh quá đề cao mình, cũng quá hạ thấp căn bệnh mù đường giai đoạn cuối của y ...!đi nửa ngày, y lạc đến một nơi còn hoang vu hẻo lánh hơn.
Cơ Y Lệnh chống tay vào rạng san hô bên đường, thở gấp.
Nửa ngày! Mất nửa ngày y đi đến một nơi càng hoang vu hơn! Thiết lập quỷ quái gì vậy?!
\[A, chủ nhân \]
Trong đầu vang lên giọng nói quen thuộc, Cơ Y Lệnh như vớt được cứu tinh, dồn dập hỏi Linh Ly.
\-Linh Ly, ngươi có sao không? Không bị đám người kia bắt chứ? Những ngày này ngươi ở đâu? Không bị thương chứ?
\[Chủ nhân, ta không sao hết.
Mà người đang ở đâu vậy, xung quanh lạ quá?\]
\-Ách...!Ta đang ở Cung Hải Loan...!ta bị lạc, cũng không biết chỗ này là nơi nào nữa.
\[A, vừa hay ta biết kết cấu nơi này, ta dẫn chủ nhân đi\]
Không biết có phải là do suy nghĩ nhiều nên sinh ra ảo giác hay không, Cơ Y Lệnh thấy Sở Thần, Lâm Vong và Linh Ly đều khác khác, chỉ là khác ở đâu thì y cũng không nói rõ được.
Thế nhưng Cơ Y Lệnh đè nghi ngờ xuống, đi theo chỉ dẫn của Linh Ly.
Thật là, sao y có thể nghi ngờ người thân của mình vậy chứ, chắc tại tỉnh lại ở viện bị bỏ hoang khiến đầu óc y có chút chập mạch.
Trên đường mải suy nghĩ, Cơ Y Lệnh không phát hiện ra Linh Ly đã im lặng hơn trước kia, hoặc là phát hiện, nhưng Cơ Y Lệnh không muốn để ý.
\[Đến rồi\]
Theo tiếng nói của Linh Ly, Cơ Y Lệnh ngẩng đầu nhìn qua.
Y vậy mà thấy...!Lâm Vong đang ôm ấp một người!
Dường như không cần suy nghĩ, Cơ Y Lệnh lùi ra đằng sau...!nhưng lùi được nửa bước Cơ Y Lệnh liền dừng chân, tự an ủi.
Chắc chắn là hiểu lầm...!hiểu lầm thôi...!
Tự an ủi rồi, nhưng trong lòng lạnh buốt , Cơ Y Lệnh chậm chạm bước qua, ở gần càng nhìn rõ, thật sự là thân ảnh của Lâm Vong!
\-Lâm..
đại...!ca?
Là giống nhau thôi đúng không? Là ảo ảnh thôi đúng không? Là do y suy nghĩ nhiều nên...!nên...!
\-Liễm ca ca, đây là ai vậy?
Thiếu nữ mềm mại tựa vào lòng Lâm Vong, giọng điệu ngây thơ tràn đầy nghi hoặc.
\-Cơ Y Lệnh, ta là Cung Chủ Cung Hải Loan \- Túc Liễm , không phải cái tên Lâm Vong mất trí nhớ kia, phân biệt cho rõ ràng!
Giọng nói Lâm Vong....!Túc Liễm rất lạnh, giống như lần đầu Cơ Y Lệnh gặp Lâm Vong, Lâm Vong cũng dùng giọng điệu này nói chuyện với y.
\-Lâm...!
Giọng nói Cơ Y Lệnh nghẹt lại ở cổ, bởi vì ánh mắt mang theo sát khí và lạnh lẽo của Túc Liễm lướt qua.
\-Người đâu, lôi kẻ này về nơi ở của y!
\-Vâng.
Từ bên ngoài đi vào vài hạ nhân, thô lỗ lôi Cơ Y Lệnh đi.
.