Linh Lan Hoa : Ai còn nhớ chữ "Mộng" thì giơ tay, không an gian nha ~~~
\*\*\*
\-Anh thất thần.
Lễ đường vạn người chú mục, hai chú rể mặc vests chầm chậm bước đến trong tiếng tung hô chúc mừng của mọi người.
\-Xin lỗi, anh nhớ đến kiếp trước...!cứ cảm thấy nó giống một giấc mộng a...
\- Kiếp trước chỉ là quá khứ...!Bây giờ mới là hiện tại, ca ca.
\- Em...!Đừng gọi anh là ca ca...
Mỗi lần Thiếu Vân gọi anh là ca ca anh cứ cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ lại có chút...!Ngượng ngượng.
\- Được ,em nghe lời anh ,ca.
Bốn phía sôi nổi bàn tán hai chú rể thật tìm cảm, giữa lễ đường mà còn thân mật nói cười.
Hai người dắt nhau đến trước mặt cha sứ.
Cha sứ mỉm cười hiền lành nhìn hai người.
(Đoạn dưới đây là tui chém, không nhận gạch đá nên mọi người đừng ném ,kẻo mỏi tay,à, tiện thể nói luôn, kiếp này Giản Thiếu Khiêm là con của Tống gia nên kêu là Tống Thiếu Khiêm nha)
\- Giản Thiếu Vân, con có nguyện ý nhận Tống Thiếu Khiêm làm chồng và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với y , khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan,khi bệnh tật cũng như lúc mạnh khỏe , để yêu thương và tôn trọng y mọi ngày suốt đời con?
\- Con đồng ý.
Giản Thiếu Vân nghiêm túc gật đầu.
\- Tống Thiếu Khiêm, con có nguyện ý nhận Giản Thiếu Vân làm chồng...
\- Con đồng ý.
Hôn lễ diễn ra vô cùng thuận lợi, các con hủ trong tiệc thì vui đến hét chói tai, Linh Lan Hoa cũng không ngoại lệ, chỉ là vì quá vui vẻ nên tôi trượt chân ngã xuống đất, đầu nổi lên cục u to đùng.
Tôi đến bệnh viện để xử lý vết thương, và gặp cảnh tượng như thế này.
Một anh bệnh nhân đang mặc quần áo của bệnh viện đánh nhau với bảo vệ của bệnh viện, cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là anh ấy vừa cao to vừa đẹp trai, khụ khụ, mà gương mặt...!Thế quái nào lại quen thuộc như vậy?! Đây không phải là gương mặt của nam chính Vệ Sở Thần sao?!
\-Ê, ngừng ngừng! Vệ Sở Thần ngươi dừng tay!
Tôi hét hết cỡ và thu được kết quả khả quan.
....
\-Bác sĩ, thật xin lỗi , bệnh nhân này là anh trai của tôi...!Anh ấy xem tiểu thuyết quá nhiều dẫn đến...!Ảo tưởng chính mình là một nhân vật trong truyện, bây giờ những thứ trong cuộc sống bình thường anh ấy cũng...!Quên mất, thành thật xin lỗi.
\- Trường hợp này chúng tôi sẽ giải quyết.
Bác sĩ cao lãnh bỏ một câu xong giao Vệ Sở Thần cho một y tá để chăm sóc, tôi có chút ngập ngừng hỏi.
\-Bác sĩ, bạn gái của anh trai tôi...
Vệ Sở Thần xuyên đến hiện đại thì ngất xỉu, được đưa đến bệnh viện, tỉnh lại không thấy Cố Hân Vy nên chạy ra ngoài tìm cô ấy, nhưng bị bảo vệ ngăn lại nên mới có tình cảnh mà lúc nãy cô thấy.
\-Ý cô là cô gái xuất hiện bên cạnh anh ta? Cô ấy trúng độc, đang được các bác sĩ phẫu thuật, cô yên tâm đi, độc kia không quá khó trị chỉ cần một ca phẫu thuật là ok rồi.
\- Cảm ơn cô.
Tôi gật đầu cảm kích nhìn y tá.
\- À, cô là em gái của bệnh nhân,vậy thủ tục và viện phí...
\-Chờ tôi chút nhé.
\-Vệ Sở Thần ngươi có tiền không?
...
Giải quyết xong vấn đề viện phí \+ thủ tục,tôi mệt mỏi trở về nhà.
Vài tháng sau...
Vệ Sở Thần và Cố Hân Vy xuất viện, Cố Hân Vy năn nỉ nên Vệ Sở Thần mua một quán ăn gần trường để...!Bán đồ ăn vặt.
Vì nam nữ chính gương mặt đẹp khỏi chê nên giờ ra chơi học sinh trường tôi đều chạy đến quán, kết quả là cân nặng của học sinh trong trường tăng lên trông thấy.
Đương nhiên là đứa bạn thân của tôi vẫn giữ cân nặng và chiều cao chuẩn mực, không phải vì đứa bạn đó không mê trai không chạy đến quán ngắm nam chính, mà là bởi vì đứa đó có đi mua đồ ăn vặt,nhưng tất cả đều vào bụng tôi.
Mỗi giờ ra chơi tôi đều ngửi thấy mùi giấm chua bay từ cổng trường vào tận lớp, haizzz...!Nam chính đúng là hay ghen này nọ quá.
Tiện thể cũng nhắc luôn, Tiêu học trưởng của tôi về rồi,nhưng anh ấy còn kéo theo một cái đuôi tên...Vọng Giác.
Tiêu học trưởng dịu dàng xa cách là thế,nhưng trước mặt Vọng Giác thì lại cao lãnh cực kỳ, giống như con mèo Ba Tư cao quý, không hợp ý thì giơ móng vuốt cào, cơ mà nhờ vậy tôi mới thấy gương mặt thật sự của Tiêu học trưởng nhà tôi.
Ở trường ăn đủ cẩu lương cũng thôi đi,đáng nhắc đến là hàng xóm mới chuyển đến của tôi...
Nào,cùng tôi nhìn qua nhà bên phải.
\- Thiếu Vân, em nấu món gì vậy?
\- Món mà anh thích.
\- Em thật tốt.
\- Trong mắt em anh mới là tốt nhất .
\- Thật ra là em tốt hơn...
\- Không...
Tôi...!Cẩu lương hàng xóm rải,ngày nào cũng rải,rải không biết mệt.
CP này vừa hưởng tuần trăng mật về , cuối cùng quyết định định cư ở nơi này, vậy nên...!Sáng dậy bị rải cẩu lương, đến trường nuốt cẩu lương, về nhà lại bị ăn tiếp,may mà cẩu lương không ngon như "mỹ vị" tôi tự tay nấu, nếu không chắc giờ tôi ngồi hít nhang khói quá.
Đó là hàng xóm bên phải, quay sang nhìn hàng xóm bên trái của tôi đi.
Và...
\- Vu Mộc! Anh đứng lại cho em! Nói, vết hôn trên cổ là do hồ ly tinh nào hôn anh?! Anh đứng lại! Em sẽ không đánh chết anh đâu!!!
\- Doanh Doanh à!! Oan uổng cho anh quá,đó là vết muỗi cắn a!!!
\- Muỗi cắn?! Vu Mộc ,anh lừa con nít 3 tuổi sao?! Anh thân là Thần nhân thế mà lại bị muỗi cắn?!
\- Doanh Doanh à!!! Thật sự là muỗi cắn mà!!! Bây giờ anh là phàm nhân mà!!!!
Như mọi người thấy đó, Họa Doanh Doanh bởi vì tội lỗi của mình mà bị đày xuống nhân gian, nhưng Vu Mộc lại tự nguyện chịu tội thay cô ấy nên tự xuống Luân Hồi đài .
Ai biết Vu Mộc nhảy xuống chưa đến 5 phút thì Họa Doanh Doanh cũng nhảy xuống theo,chỉ là động tác của họ quá nhanh nên quên uống canh Mạnh bà, thế là...!Thế này đó.
Thực ra thì Họa Doanh Doanh không yêu Vọng Giác, nàng ấy đơn thuần là không cam lòng với Thiên Song Duẫn nên làm như vậy thôi.
Haizzz.
Cuộc sống của tôi mọi người đã thấy, nó không tràn ngập màu hồng mà là tràn ngập màu sắc của cẩu lương.
Tuy cuộc sống như gà bay chó sủa,thế nhưng nó vẫn rất tốt đẹp.
Tôi nhẹ nở một nụ cười, khép lại quyển tiểu thuyết ngôn tình...!"Mộng".
Trên bàn tôi có một bức tranh, trên tranh vẽ một người đang cười, rất đẹp.
Tôi lưu luyến đặt quyển sách xuống bàn rồi đứng dậy.
Chậu hoa linh lan trên bàn khẽ rung rinh, ngọn gió trêu đùa từng bông hoa trắng muốt, một bông linh lan rơi xuống khóe mắt người trong họa.
Đôi mắt ấy rất đẹp, một đôi mắt nâu như biết nói biết cười.
Nếu để ý sẽ thấy nó có chín phần tương tự của Cơ Hàn ...!Hoặc nói chính xác hơn, đôi mắt của Cơ Hàn có chín phần tương tự như của người trong họa.
Hoa cho dù vô tình hay hữu ý, nó cũng đã rơi rồi, muốn thay đổi...là không có khả năng..