Kì thi tháng kết thúc, Tô Dật Thuần được nghỉ nửa ngày, cậu vui cực kì, từ khi tới thế giới này, đây là kỳ nghỉ đầu tiên không có bài tập về nhà.
Bàn đọc sách trong phòng được sắp xếp gọn gàng, Tô Dật Thuần hài lòng nhìn phòng của mình.
Cậu lấy bộ game thực tế ảo Đỗ Hàn Sương mua cho, chuẩn bị cùng Cẩu Đông tây chiến đấu đến bình minh.
Phòng bếp dưới lầu cũng đang vô cùng bận rộn, Đỗ Hàn Sương bị Vương thẩm chỉ huy tới lui, Đỗ Hàn Sương vừa làm vừa đen mặt, cục bột bị hắn hành tới dẹp lép, bột mì bắn cả lên má, trên trán dường như có một dòng chữ “cực kỳ bực mình, tâm tình tệ hại”.
Dì Vương đứng đằng sau nhìn hắn làm việc một lúc thôi mà cũng không nhịn nổi nữa.
“Hàn Sương, sao hôm nay cháu dễ cáu gắt vậy, hay là… kỳ nhạy cảm của cháu tới rồi?”
Xoa mặt một cái, Đỗ Hàn Sương nhìn chằm chằm bột mì dính trên ngón tay, hắn nhẩm tính, hình như… đúng là tới rồi.
Dì Vương nhìn hắn im lặng, khe khẽ thở dài: “Mấy ngày tới xin nghỉ đi, dì cũng cho mọi người về nhà, còn Thuần Thuần… dì đưa nó đi chỗ khác, đứa nhỏ này mệnh khổ, không có nơi nào để đi, cháu đừng làm khó nó.”
“Cháu làm khó cậu ta?” Đỗ Hàn Sương cao giọng: “Cháu khi nào gây khó dễ cho cậu ta, rõ ràng là cậu ta không thích cháu! Nhìn thấy cháu là mặt mày khó chịu”
Dì Vương không đôi co với hắn, kỳ nhạy cảm của Alpha chính là như vậy, dễ cáu giận, không thích nói chuyện, ý thức lãnh địa rất lớn, đã thế Đỗ Hàn Sương còn thích bắt bẻ.
Trong hai ngày cuối tuần, Tô Dật Thuần chơi hết mình, sang thứ hai là phải đối mắt với kết quả thi tháng rồi.
Trường Tam Trung chấm bài rất nhanh, cứ như các thầy cô đều điên cuồng chấm bài để kiếm tiền thưởng vậy, cuối tuần cũng không thèm nghỉ ngơi.
Tối chủ nhật, Tô Dật Thuần được dì Vương đưa sang khách sạn gần đó ngủ tạm.
Lúc cậu đi nhìn sang cánh cửa phòng đối diện đang đóng chặt, cậu do dự một chút, giơ tay gõ cửa: “Này, tôi đi đây, dì Vương cũng đi rồi, anh đừng để đói chết đấy.”
“…Cậu thương hại tôi đấy à? Cút cho tôi.”
Đáp lại cậu là giọng nói tràn ngập tức giận của hắn, nghe kỹ còn thấy tiếng vật nặng rơi trên sàn.
“Giận cái gì mà giận...” Tô Dật Thuần sờ mũi: “Nếu anh không phải đối tượng nhiệm vụ, tôi thèm vào quan tâm, chẳng trách 25,26 tuổi vẫn là trai tân, đáng đời.”
Cậu không biết kỳ nhạy cảm là gì, hỏi Cẩu Đông Tây, nó cũng không giải thích, vừa xem phim vừa nói: “chính là như thế đó” thế là bị Tô Dật Thuần đè xuống bẹo một hồi.
Tới trường, Tô Dật Thuần thấy trên bàn mình đã đặt sẵn phiếu đáp án.
Tô Dật Thuần hỏi Y Ninh: “Cậu lấy giúp mình à? Cảm ơn.”
Y Ninh cười không nói, hai bên má lộ ra núm đồng tiền xinh xắn, ngọt ngào.
Ôn Mãn Thanh cách đó không xa, “Phịch” một tiếng làm rớt sách tiếng Anh.
Ôn Mãn Thanh nhặt sách lên liền phóng về phía Tô Dật Thuần như tên lửa, liên mồm kêu “Đói quá, đói quá, tôi chưa ăn cơm sáng”, vừa lôi vừa xách cậu về phía nhà ăn.
Beta tuấn tú nắm lấy cổ tay của cậu, biểu tình vừa dữ tợn vừa khốn khổ như thể muốn khuyên một tên tội đồ hãy cải tà quy chánh: “Sếp Thuần à, B với O không có tương lai đâu!”
“Ừ tôi biết,” Tô Dật Thuần nỗ lực rút tay về: “Vậy còn không buông tôi ra, hai đứa mình cô B quả O không hay đâu, không có tương lai đâu.”
“Móa, cậu biết tôi không có ý này!”
“Bạn cùng bàn của tôi tốt bụng giúp tôi lấy bài kiểm tra, người ta giúp tôi, chẳng lẽ tôi lại bảo người ta đừng làm vậy à? Yên tâm đi, tôi không cướp bạn gái của cậu đâu, ngoan.”
Tô Dật Thuần vươn tay xoa đầu Ôn Mãn Thanh, cậu lùn hơn cậu ta nửa cái đầu, trông đến là loi nhoi.
Ôn Mãn Thanh cảm thấy có gì đó sai sai mà không biết sai chỗ nào.
“…Bạn gái cái gì cơ chứ, còn chưa xem bát tự đâu.
Mà này, cái tin trên Tieba về cậu với Tần Thiển Tự là thật à?”
“Hả? Tieba gì? Tôi với Tần Thiển Tự làm sao?”
“Có người nói hai cậu tan học hẹn hò ở quán trà sữa, cậu quả là đàn ông, dám cắm sừng Đỗ Hàn Sương, quá trâu bò, tuyệt thế kỳ O!” Giọng điệu Ôn Mãn Thanh tràn ngập bội phục, xem cậu như tráng sĩ.
“Đánh rắm, tôi không hẹn hò với cậu ta, … Đừng bịa đặt, xin cảm ơn.”
Tô Dật Thuần sống 21 năm cuộc đời, lên mạng chỉ giới hạn trong việc chơi đấu địa chủ, nhắn tin với chuyển khoản Alipay, còn Tieba mấy cái này cậu ít khi tiếp xúc, lần đầu tiên nghe nói trường học có Tieba còn bị sốc.
Học sinh cao trung được quá nhỉ.
Ngày thứ hai sau thi tháng thường là để nhận xét bài thi, Tô Dật Thuần nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng ghi chú lại một hai, cẩn thận xem lại các câu làm sai.
Các môn chấm bằng máy tính chiều thứ 2 là có kết quả.
Buổi trưa Tô Dật Thuần cùng nhóm nam sinh hay chơi bóng rổ đi ăn lẩu cay.
Mọi người ăn bằng loa, chỉ có Tô Dật Thuần dùng bát.
Ai nấy đều cười cậu ăn ít như mèo, cười xong mới nhớ ra cậu là Omega.
“Nói thật, trước đây tôi chút thành kiến với Omega, cảm ơn sếp Thuần cho tôi được mở rộng tầm mắt, thấy thế nào là cuộc sống muôn màu muôn vẻ.”
Tô Dật Thuần thổi mì trong bát, thản nhiên nói: “Không cần cám ơn, dập đầu lạy một cái thì được”
“Móa.
Cậu biến đi.”
Tiết đầu tiên của buổi chiều là môn chính trị nhàm chán, thầy giáo dùng chất giọng ngàn năm như một chuyên gia ru ngủ để đọc đáp án, Tô Dật Thuần căng não, nghe một chút liền muốn ngủ.
“Có kết quả rồi! Có kết quả rồi!”
Bỗng từ cửa sổ truyền sang tiếng reo của ban khoa học tự nhiên, vang vọng cả tòa nhà, vừa hay làm Tô Dật Thuần giật mình tỉnh táo hẳn.
Cách vách có tiếng mắng của chủ nhiệm giáo dục: “Học sinh lớp nào đem điện thoại đến trường thế hả? Ai cho các em tra kết quả trong giờ học hả!!”
Trong lớp vang lên một tràng tiếng cười, Tô Dật Thuần cũng cười theo, rồi lén lút lấy điện thoại trong ngăn bàn tra kết quả thi.
Thấy tổng điểm trên 500, Tô Dật Thuần muốn xỉu.
Má ơi, trong một tháng mà mình có thể đạt tới thành tích cao như vậy, chẳng lẽ mình là thiên tài trời sinh.
Má ôi, mình giỏi quá trời.
Cả chiều hôm ấy, Tô Dật Thuần rơi vào trạng thái lâng lâng như uống máu gà.
Lúc tan học, chú Trần tới đón, Tô Dật Thuần do dự hồi lâu mới gõ gõ ghế lái, bảo: “Chú Trần, chú đưa cháu về nhà đi, cháu đi xem Đỗ Hàn Sương.”
Chú Trần nhìn cậu với ánh mắt phức tạp, trong lòng lo lắng nhưng vẫn phải giữ hình tượng lạnh lùng, đắn đo hồi lâu vẫn là chiều theo ý cậu.
Mới một đêm không về, Tô Dật Thuần nhìn vườn hoa cũng thấy nhớ.
Trước tiên, cậu ung dung tưới nước cho hoa rồi cắt một cành bách hợp cắm vào bình hoa trong phòng khách.
Đứng trong phòng khách nhìn lên cửa phòng đóng chặt, Tô Dật Thuần cũng không biết vì sao khi biết kết quả thi lại muốn gặp Đỗ Hàn Sương.
Có thể là bởi vì hắn ta là người duy nhất biết cậu không phải nguyên chủ, cho nên có cảm giác thân thiết không giống với người khác.
Tô Dật Thuần lặng lẽ lên lầu, ngồi xổm trước của phòng Đỗ Hàn Sương, lấy giấy ghi chú trong cặp sách ra, định báo cho hắn cậu thi được bao nhiêu điểm.
Cậu viết rồi lại sửa, viết hỏng mười mấy tờ mới tạm ổn.
Cậu nhét giấy qua khe cửa rồi nhẹ nhàng gõ cửa.
Chẳng mấy chốc có tiếng bước chân truyền đến, Tô Dật Thuần ghé lỗ tai lên cửa nghe ngóng.
“Cạch” một tiếng cửa mở ra, cậu tránh không kịp, bổ nhào lên chân của Đỗ Hàn Sương.
Đỗ Hàn Sương nhìn Omega ngã sõng soài, than nhỏ một tiếng, có chút bất đắc dĩ.
Trên giấy ghi chú, Tô Dật Thuần cũng không ghi gì nhiều, chỉ có một dòng chữ ngắn gọn: ‘Tôi thi tháng được lọt vào tốp 15 của khối”, nhưng hắn có thể cảm nhận được, Tô Dật Thuần đang muốn được khen.
Giữa A và O có độ phù hợp cao có sự cảm ứng khó mà giải thích được.
Hiện tượng này trong sinh lý học được gọi là “Cơ chế vợ chồng của gen”, đến nay vẫn chưa có ai có thể giải thích hiện tượng đặc biệt này.
Đỗ Hàn Sương không thích cảm giác bị người ta điều khiển cảm xúc, nhưng nhìn ánh mắt của Tô Dật Thuần, hắn có cảm giác vô lực như đánh vào bông vậy.
Thanh niên Omega xinh đẹp tuyệt trần, đôi mắt lá liễu như đang câu dẫn người ta, một cái liếc mắt cũng làm người say đắm, mi mắt hơi cụp rung rung, trông đến là ai oán, nốt ruồi son khóe miệng vừa ngây thơ vừa gợi cảm.
Cậu như có được mị lực trời sinh khiến người khác điên đảo, là bảo bối để người ta âu yếm.
Đỗ Hàn Sương lớn tiếng mắng: “Cậu có biết kỳ nhạy cảm của Alpha là gì không? Một Omega chưa bị đánh dấu chạy đến gần một Alpha đang trong kỳ nhạy cảm, cậu có biết có thể gây ra hậu quả gì không? Ai đưa cậu tới? Tôi mà ra ngoài tôi đánh chết hắn.”
***Mọi người thông cảm, ổng đang đến tháng:v***
Tô Dật Thuần nhíu mày, ấm ức hét lên:” Anh cáu cái gì mà cáu! Lải nhà lải nhải, không muốn thấy tôi thì nói thẳng, tôi đi là được chứ gì!”
Tuyến lệ của cơ thể này quá nhạy cảm, không hợp cãi nhau với người khác, có như vậy đã hơi muốn khóc.
Tô Dật Thuần hít mũi, nhanh chóng nhặt giấy ghi chú rải rác trên mặt đất rồi đứng dậy muốn đi, lại nghe thấy Đỗ Hàn Sương ở phía sau gắt lên.
“Quay lại! Tôi cho cậu đi rồi à! To gan quá nhỉ, mau quay lại đây!”
Tô Dật Thuần mặc kệ hắn, chạy nhanh về phía cầu thang nhưng bị Đỗ Hàn Sương túm áo, bắt quay mặt lại.
“Không được khóc.” Alpha xấu tính cực kì giơ ngón trỏ về phía cậu mà nạt, Tô Dật Thuần không cam lòng yếu thế mà ngẩng đầu trừng hắn, chỉ là hốc mắt ửng đỏ, không có lực uy hiếp gì.
Dường như cậu nghe thấy người kia thở dài, như là không biết làm thế nào.
Đỉnh đầu bị người nọ nhẹ nhàng xoa, Đỗ Hàn Sương với vẻ mặt tạm coi là dịu dàng, bảo:
“Cậu làm tốt lắm.”.