Thành tích của Tô Dật Thuần trong kỳ thi tháng cũng không quá nổi bật, nhưng giáo viên chủ nhiệm vẫn rất hài lòng mà khen ngợi một hồi trước lớp.
Chuyện khiến Tô Dật Thuần càng vui hơn là nhánh cốt truyện “Tiểu Bạch Hoa bị bắt nạt;” cuối cùng cũng hoàn thành 100%.
Phần thưởng tới tay, Tô Dật Thuần ngồi trong khoang thuyền của hệ thống, tim đập thình thịch, kích động đến mức hít thở không thông.
“Cẩu Đông Tây, bên trong là cái gì?”
Cậu cầm hộp phần thưởng ước lượng cân nặng của nó, trong lòng vô cùng mong chờ.
Cơ bụng của mình ở trong này sao!
“Tôi cũng không biết” 706 không thèm quay đầu lại, màn hình trước mặt đang chiếu Như Ý truyện, “Phần thưởng nhận được là ngẫu nhiên, may mắn thì được đồ tốt, xui xẻo ấy à, hà hà, …”
Phiên dịch ra là hên thì được SSR, xui thì R.
Tô Dật Thuần không ngờ chết đi sống lại vẫn phải dựa vào vân may mà bươn chải, cái hộp be bé trong tay dường như nặng thêm.
Cậu thở ra một hơi, cắn răng, nhắm mắt mở hộp ra.
“Leng keng! Nguyên chủ tuyến cốt truyện số 3, điểm tích lũy tăng 3 điểm, xin ký nhận!
“Leng keng! Xinh đẹp +20, dẻo dai +20, thuộc tính ngọt ngào tăng cao.
Phải là một O ngọt nước nha!
“Tinh! Hoàn thành một nhánh cốt truyện, mở khoang chính!”
“Chúc mừng! Ký chủ rút được khen thưởng đặc biệt! Kho hàng đã mở rồi, ký chủ có thể mua vật phẩm bằng điểm tích lũy hoặc điểm thuộc tính của bản thân.
Vận may đỉnh cao.”
Khen thưởng kết thúc, Tô Dật Thuần tâm như tro tàn.
Cẩu Đông Tây ấn tạm dừng, chạy đến khen tới tấp: “ Ái chà, may mắn ghê ta, mới làm xong một nhánh cốt truyện đã mở được kho hàng rồi, sếp Thuần uy vũ.”
Ký chủ của cậu ta đang đầy mặt thất vọng, “Chỉ có thế thôi á?”
Tô Dật Thuần nhìn nhìn chiếc hộp trống trơn trong tay, mặt mày suy sụp: “Cơ bụng của tôi đâu?”
Dường như hệ thống khen thưởng nghe thấy thanh âm thất lạc của cậu nên lại bồi thêm một câu: “ Bởi vì mong muốn mãnh liệt của ký chủ, chúng tôi đặc biệt tặng thêm phần thưởng là một lần sờ cơ bụng của đối tượng nhiệm vụ trong 5 phút mà không bị phát hiện.”
Tô Dật Thuần: “……”
Sờ một cái thì thành của tôi được chắc.
Cạn lời, hệ thống ngu ngốc, mau phắn đi.
Phần thưởng một lô một lốc, thứ có ích cũng chỉ có cốt truyện chính và kho hàng.
Ngày đầu tiên đến thế giới này, không như những người xuyên sách khác có được ký ức của nguyên chủ hoặc là biết được cốt truyện, cậu chỉ được hệ thống giới thiệu một đoạn thật thật giả giả, sau đó Cẩu Đông Tây luôn cùng cậu thăm dò các nhánh cốt truyện khác.
Cốt truyện nguyên bản như thế nào, công lược Đỗ Hàn Sương ra sao, cậu vẫn chưa biết.
Vừa có 50 điểm, Tô Dật Thuần tiêu luôn một nửa mua thuốc lá, dựa lưng vào ghế ngồi xem Đế hậu ân đoạn nghĩa tuyệt trên màn hình, lẳng lặng hút xong một điếu.
Người bình thường chết là hết, hệ thống này rốt cục là gì, lại có thể khiến người ta chết đi sống lại?
Con thuyền Noah, con thuyền xuất hiện khi tận thế ập đến, làm cậu liên tưởng đến con thuyền Naglfar trong thần thoại Bắc Âu, con thuyền móng, chiến hạm cõi chết, chở đám quái vật chiến đấu với các vị thần.
Tại sao lại lấy cái tên này, rốt cuộc là có ý nghĩa gì? Khói thuốc lượn lờ trước mặt cậu, Tô Dật Thuần phun ra một hơi, nhắm mắt, chân mày nhíu chặt, lộ ra vẻ mỏi mệt.
***Con thuyền Naglfar làm từ móng tay, chân người chết nên gọi là con thuyền móng.
Anh làm em sợ huhu***
Cậu rốt cuộc đã tới nơi nào?
Theo như Cẩu Đông Tây nói, muốn xem toàn bộ cốt truyện chính cần một khoảng thời gian, hôm sau anh vẫn muốn đi học nên tạm thời gác lại, để cuối tuần thì xem.
Kỳ nhạy cảm của Đỗ Hàn Sương vẫn chưa kết thúc, Tô Dật Thuần mỗi ngày đều phải đi từ khách sạn đến trường.
Hôm nay không khí trong lớp có chút khác thường, đám Alpha tụ tập với nhau hưng phấn bàn tán gì đó, Omega thì mặt đỏ tai hồng, cũng tụm năm tụm ba nhỏ giọng nói chuyện.
Cậu vừa mới kéo ghế ngồi xuống, Ôn Mãn Thanh đã vèo một cái chạy tới, làm mặt quỷ với cậu.
“Sao thế? Cát bay vào mắt à? Ba ba giúp con thổi, phù phù là hết đau.”
“Má nhà cậu, một ngày cậu không chọc tôi thì chết à?” bực mình hất bay tay cậu, rồi ngó nghiêng xung quanh: “Hôm nay Y Ninh tới muộn thế?”
“Người ta tới sớm hay muộn thì liên quan gì tới cậu” Tô Dật Thuần đưa bài tập về nhà cho tổ trưởng, tìm kẹo trong túi áo ném cho cậu ta: “Có chuyện gì thì mau nói, sắp đến tiết học buổi sáng rồi.”
“Hả? Còn có thể là chuyện gì nữa, hôm nay có tiết học sinh lý đó” Ôn Mãn Thanh lột giấy gói, nhét kẹo vào miệng, ngay lập tức bị chua run người” “Đây là cái gì, Cậu hạ độc tôi phải không?”
“Kẹo chanh đó, không chua lắm chứ?”
Omega vui vẻ mặc kệ bạn học bị chua nhăn nhúm cả mặt, hứng thú hỏi: “Tiết học sinh lý khóa là như thế nào?”
“Còn có thể là gì, tập trung học sinh lại rồi cho xem tranh ảnh thôi, AO tách ra, một đám người xem chung với nhau, khá là thốn.
Nhưng mà Beta không phải học.
Móa! Tại sao chứ? Không thể đánh dấu thì không có nhân quyền à? Tôi ói ẻ.”
Mãi đến tiết thứ ba buổi chiều, chủ nhiệm lớp mới đến tổ chức cho Alpha với Omega tách ra xếp hàng, lúc ấy Tô Dật Thuần mới ý thức được sắp học tiết sinh lý.
Thật ra cậu khá tò mò, từ khi bước vào thế giới này, định nghĩa giới tính của cậu bị lật đổ, nhưng cậu vẫn chưa biết ABO trong thế giới này sinh sản đời sau như thế nào, hôm nay cuối cùng cũng được biết rồi.
Tới phòng học, Omega bị chia thành hai nhóm nam và nữ, Tô Dật Thuần đi theo hàng vào hội trường, tùy tiện tìm một ghế trống trong góc ngồi xuống, chờ tiết học bắt đầu.
Cẩu Đông Tây biết tin nên đã online từ sớm, nín thở chăm chú nhìn màn hình.
Đây là giáo trình giáo dục giới tính chính thức, mở đầu giới thiệu về khác biệt giữa Alpha và Omega, rồi nói về làm sao để Omega vượt qua kỳ động dục, Alpha vượt qua kỳ nhạy cảm.
Tô Dật Thuần nghe vậy liền nghĩ tới Đỗ Hàn Sương, rồi lại phát sầu với kỳ động dục không biết khi nào sẽ tới của mình.
Nhưng mà cậu không có thời gian nghĩ ngợi quá lâu.
Đoạn phim trên màn hình khiến tâm hồn cậu vỡ thành từng mảnh, dù rằng giọng thuyết mình vô cùng nghiêm túc chính trực, nhưng nội dung lại là tư thế xx này tại sao lại dễ thụ thai, để cho cái yy kia tiến vào khoang sinh sản.
Nhưng trên màn hình là hai người đàn ông cơ mà?
Tô Dật Thuần- thẳng nam 21 năm, tuy đã chuẩn bị tâm lý sẽ này nọ lọ chai với Đỗ Hàn Sương nhưng thấy hình ảnh HD chân thực, sinh động như vậy, cậu vẫn bị chấn động không nhẹ.
Này đâu chỉ chấn động, quả thực chấn động ta mẹ, chấn động ta cả nhà.
“Vì sao anh không nói gì, sau này anh với Đỗ Hàn Sương cũng phải như vậy.”
Đậu, cậu càng sợ hơn, cái đó của Alpha quá lớn rồi, ăn cái gì mà nó lớn được như vậy hả?
Cẩu Đông Tây không thèm quan tâm cảm xúc của cậu, nó ngáp một cái, nói: “Hôm đó anh sống chết chạy đến chỗ Đỗ Hàn Sương, mặc kể kỳ nhạy cảm của hắn, tôi còn tưởng anh đã chuẩn bị sẵn sàng rồi chứ.”
“…Kỳ nhạy cảm rốt cục là gì?”
“Trong kỳ nhạy cảm, Alpha rất nóng nảy, nếu có Omega xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn sẽ bùng nổ luôn,kéo người ta lên giường ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ.”
Bên cạnh truyền đến tiếng kêu thẹn thùng của nhóm Omega, Tô Dật Thuần nhắm mắt lại, da đầu tê dại, quả thực muốn chết.
Cuộc sống sao lại gian nan đến vậy?
Từ phòng tắm đi ra, Đỗ Hàn Sương nghe thấy tiếng điện thoại rung.
Tóc hắn vẫn còn nhỏ giọt, tùy ý lấy khăn lông lau tóc, mở màn hình lên, thấy Tô Dật Thuần gửi tin tới
【 Tô Dật Thuần: Anh ơi, em xin lỗi QAQ 】
【 Tô Dật Thuần: Hôm đó em đi tìm anh không phải, chính là, không có ý khác, anh hiểu không? 】
【 Tô Dật Thuần: Em biết sai rồi, em mới biết trong kỳ nhạy cảm Alpha sẽ biến thành hồng thủy mãnh thú, sau này em không dám nữa qwq】
【 Tô Dật Thuần: Anh đừng mắng em.
】
【 Tô Dật Thuần: Đừng hiểu lầm em.
】
Nhắn một hồi không đầu không đuôi, không biết nhóc con này lại làm sao, Đỗ Hàn Sương tiện tay gõ tự hỏi: “Tôi hiểu lầm em cái gì?”
Bên kia hiện lên đang trả lời, đắn đo một hồi lâu vẫn không thấy nhắn lại gì.
Alpha hơi bực mình, “chậc” một tiếng, chọn gửi tin bằng giọng nói: “Nói đi, gõ mãi không được chữ nào, còn không trả lời tôi đánh gãy chân em.”
【 Tô Dật Thuần: Em nói rồi anh không được đánh gãy chân em.
】
【 Đỗ Hàn Sương: Nói.
】
【 Tô Dật Thuần: Anh đừng hiểu lầm em quyến rũ anh.
】
Giọt nước từ cần cổ chảy xuống thấm ướt cổ áo, Đỗ Hàn Sương cười khẩy một tiếng, vừa buồn cười vừa bực mình.
Thanh niên Omega bây giờ nghĩ lung tung cái gì không biết?
【 Đỗ Hàn Sương: Không đánh gãy chân, đổi thành vặn cổ được không? 】
【 Tô Dật Thuần:!!! Không được! 】
【 Tô Dật Thuần: Em mới mười sáu tuổi, em còn chưa được đi chơi, còn chưa nhìn ngắm thế giới này.
】
【 Tô Dật Thuần: ( giọng nói) 】
Hắn click mở, giọng nói vừa oan ức vừa lấy lòng của thiếu niên truyền ra, đến là đáng thương: “Em thật sự sai rồi, hôm đó không biết bị làm sao, anh đừng có mắng em.
Sau này em không dám to gan thế nữa, anh là anh trai tốt của em, đừng giận em nha?” Điện thoại hắn tốt, âm thanh truyền qua như là Tô Dật Thuần ở ngay bên cạnh hắn nói vậy.
Đỗ Hàn Sương không nhịn được cười, đánh chữ: “Không có lần sau.”
【 Tô Dật Thuần: Vâng vâng vâng! Không có lần sau, em mà còn tái phạm, anh không phải anh em mà là ba em.】
【 Đỗ Hàn Sương: Mau cút.
】
【 Tô Dật Thuần: Ba ba! Ngủ ngon! 】
【 Tô Dật Thuần: Emoji thỏ chụt chụt 】
Điện thoại đặt lại trên bàn, cộp một tiếng.
Đỗ Hàn Sương đã không còn nóng nảy bực mình, tâm tình vui vẻ vừa hát vừa giặt đồ.
- ----------*-------------
Sếp Thuần vẫn cảnh giác quá.