Xuyên Thư Sau Ta Muốn Phao Vai Ác Alpha

Chương có nội dung bằng hình ảnh

***Sợ mấy bà ghê. Đang tính edit chill chill mà thấy hơn chục cmt lại phải vắt giò lên cổ:'''D***

Hậu quả của đánh dấu tạm thời là hai người không thể tách rời nhau, chỉ xa nhau một chút là cảm thấy khó chịu.

Đỗ Hàn Sương im lặng ngồi ở mép giường, nhìn cậu chăm chú, Tô Dật Thuần muốn đuổi đi cũng không được.

Mà cậu cũng không muốn đuổi hắn đi lắm.

Thiếu niên do dự mãi, mới ngập ngừng nói: "Thế tối nay anh ngủ ở đây đi." Đỗ Hàn Sương không trả lời, chỉ gật đầu, chăm chú nắm cổ tay cậu.

Những Alpha cao cấp có tính cố chấp và chiếm hữu rất lớn. Đỗ Hàn Sương từ nhỏ liền biết bản thân là một người điên cuồng, cố chấp.

Năm hắn 8 tuổi, ông ngoại cho hắn một con chim nhỏ bị nhốt trong lồng sắt, lông nó màu vàng óng, tiếng kêu lanh lảnh, rất đáng yêu.

Từ đó, hắn luôn đem chim nhỏ bên mình. Chim hoàng yến của hắn, dù là cho ăn, dọn chuồng hay vuốt ve chỉ có hắn mới được làm. Sau đó, cha hắn vứt chim nhỏ đi, hắn cũng nhốt mình trong phòng suốt ba ngày, không ăn không uống. Cha hắn lôi hắn dậy, tát một cái vang dội.

Lúc ấy, hắn nói cái gì đó, hình như là cha cũng nuôi một con chim hoàng yến đấy thôi.

Mẹ hắn chính là chú chim hoàng yến đó, bị nhốt ở trong phòng, cả đời không được ra ngoài. Cánh bị bẻ gãy, chân bị xích, không ai có thể chạm vào, không ai có thể cùng trò chuyện.

Cha hắn lúc ấy trả lời, hắn cũng sẽ như thế thôi, giam cầm người mình yêu nhất để rồi khiến cả 2 phải đau khổ, chết dần chết mòn.

Đỗ Hàn Sương, mày là con tao, mày sẽ không tránh được đâu.

Người đàn ông vẫn không nhúc nhích, chỉ xoa nắn cổ tay của cậu. Tô Dật Thuần sờ đầu hắn, hỏi: "Làm sao vậy?"

"......" Đỗ Hàn Sương vùi vào lòng cậu, nói: "Em hôn tôi được không?"

Tô Dật Thuần hơi bối rối, nhưng vẫn ôm lấy hắn, nhẹ nhàng hôn lên trán rồi vuốt ve lưng hắn: "Được rồi, không sao đâu, ngoan nào."


Omega bị đánh dấu, trên người tràn ngập hai loại tin tức tố, Đỗ Hàn Sương móc lấy ngón út của cậu, khẽ nói: "Đừng bỏ anh, được không?"

Hóa ra cha hắn nói đúng, hắn thực sự muốn nhốt cậu lại. Nhưng hắn không nỡ, chim hoàng yến chết vì tuyệt thực, mẹ hắn thì tự sát. Dường như Alpha luôn bị nguyền rủa, không thể giữ được người mình yêu quý.

Ngày ngày, hắn lo được lo mất, sợ rằng đoạn tình cảm này sẽ chỉ là một đóa hoa, nở bừng đẹp đẽ nhưng cũng tàn lụi nhanh chóng. Tình yêu là mật ngọt, cũng là thuốc độc, khiến hắn say đắm, cũng khiến hắn lo sợ hãi hùng.

Hoa hồng đẹp đẽ khi bị giam cầm cũng sẽ héo tàn, sẽ căm hận hắn rồi tự kết thúc cuộc đời sao?

Đỗ Hàn Sương cúi đầu, đặt một nụ hôn vừa chân thành vừa dịu dàng lên đầu gối cậu.

***Cái tư thế hơi kỳ cục, nhưng mà, quả thật, hôn chỗ nào cũng có ý nghĩa riêng của nó. Hôn lên trán mang ý nghĩa bảo vệ, hôn lên vai thể hiện sự nâng niu, hôn môi là tình yêu. Còn lên chân/ đầu gối có thể là tình yêu hèn mọn***

Hay là thôi đi. Thà rằng, để hắn tự tay bóp nát hoa hồng của mình, để hoa hồng chết chìm trong tình yêu của hắn vẫn hơn.

***Sợ chưa, sợ chưa***

Khi tỉnh lại, Tô Dật Thuần cảm thấy có cánh tay đang ôm chặt hông mình.

Cậu vỗ vai Đỗ Hàn Sương, trêu hắn: "Cục cưng, nhẹ tay thôi, anh sắp bị em kẹp chết rồi."

Hắn từ từ thả lỏng tay, Tô Dật Thuần miễn cưỡng mở thêm một con mắt, nhìn mắt hắn mà giật mình, tỉnh cả ngủ.

"Tỉnh dậy sớm thế?" Tô Dật Thuần xoa mí mắt đo đỏ của hắn, hỏi: "Anh cả đêm không ngủ đấy à?"

"Ngủ không được, chỉ muốn nhìn em thôi."

Đỗ Hàn Sương vùi trong lòng cậu. Alpha to con mà cứ làm như mèo con nép mình vào người ta nũng nịu. Tô Dật Thuần vỗ lưng hắn, dỗ dành: "Mau ngủ đi, 5 phút nữa rồi dậy."

Với mỗi người, khái niệm 5 phút rất khác nhau. Lúc Tô Dật Thuần tỉnh lại sau 5 phút thì đã muộn rồi.

Cậu nhìn điện thoại, không thể tin nổi. Ngớ người 5s mới nhảy khỏi giường, đánh răng rửa mặt, rồi đánh thức Đỗ Hàn Sương: "Mau tỉnh dậy! Đỗ Hàn Sương, muộn giờ rồi!"


Hắn nằm ở trên giường mặc quần áo chậm rì rì. Tô Dật Thuần nhanh chóng mặc giúp hắn: "Mau mau mau! Sắp muộn rồi! Sao không ai gọi em, dì Vương đâu! Chú Trần đâu! Trừ tiền chú ấy đi!"

Tô Dật Thuần vội vàng phát hoảng, vứt một đống sơ mi, quần tây lên người Đỗ Hàn Sương, bỗng cậu bị hắn ôm eo kéo lên giường.

"Làm gì thế. Muộn rồi, đừng có hôn, anh còn phải đi làm đấy."

Alpha ôm chặt eo cậu, không chịu buông tay: "Nay tôi nghỉ, em cũng nghỉ học đi."

"Không đi làm sao được. Đừng quậy mà, ngoan, mau đứng lên đi làm."

Đỗ Hàn Sương vẫn không chịu buông tay, rầu rĩ nói: "Không được, vừa mới đánh dấu xong, em mà không ở bên tôi, tôi sẽ tới kỳ nhạy cảm đấy."

Tô Dật Thuần đứng máy, âm thầm hỏi Cẩu Đông Tây: "Alpha sau khi đánh dấu thì sẽ gặp kỳ nhạy cảm à?"

Cẩu Đông Tây tra thông tin: "Nếu tách khỏi Omega thì hình như là thế."

"Kỳ nhạy cảm rốt cuộc là gì thế?"

"Để tôi xem," Cẩu Đông Tây tìm trong biển tài liệu của Noah: "Trong kỳ nhạy cảm, Alpha rất dễ nổi giận, có xu hướng bạo lực, khó nghỉ ngơi; nhưng mà cũng rất nhạy cảm, yếu ớt, nếu không được an ủi sẽ,... sẽ khóc. Khóc á?"

Tô Dật Thuần khiếp sợ cực kỳ, hóa ra Alpha trong kỳ nhạy cảm sẽ khóc thật à. Vậy, trước đây mỗi khi tới kỳ nhạy cảm, Đỗ Hàn Sương đều một mình trốn trong phòng lau nước mắt hở?

Đáng thương quá!

Đỗ Hàn Sương không biết cậu vừa đẩy trí tưởng tượng lên cung trăng. Đầu hắn được cậu xoa, quần áo thì bị cởi ra từng cái một.

"......" Đỗ Hàn Sương nhìn cậu, bối rối hỏi: "Không được đâu em, hôm nay nghỉ, ngày mai em cũng muốn nằm ở nhà à?"

"Anh nghĩ linh tinh gì đó," Tô Dật Thuần nhét hắn trở lại trong chăn: "Cho anh dễ ngủ thôi, anh tưởng em muốn làm gì hả?" Trong chăn tràn ngập mùi hương của Omega, Đỗ Hàn Sương lặng lẽ hít sâu một hơi, hỏi: "Em ngủ với tôi chứ?"


Tô Dật Thuần xoa hắn đầu, nhét gấu nhỏ vào ngực hắn: "Ngủ đi." "Em ở ngay bên cạnh anh."

Đỗ Hàn Sương lần đầu tiên ngủ đến 3 giờ chiều mới tỉnh.

Alpha vào kỳ nhạy cảm đều rất nóng nảy. Đỗ Hàn Sương cũng không phải là ngoại lệ, hắn thường lo nghĩ quá nhiều thành ra khó ngủ, phải nhờ thuốc hỗ trợ mới ngủ được.

Đây là lần đầu tiên, hắn ngủ an ổn đến vậy.

Bên cạnh, Tô Dật Thuần đang làm bài tập trên bàn nhỏ cạnh giường. Đỗ Hàn Sương lặng yên lăn đến mép giường, duỗi tay ôm eo cậu, dựa vào lưng cậu.

"Dậy rồi à?" Tô Dật Thuần xoa đầu cậu, tóc hắn lướt qua tay cậu, làm cậu hơi ngứa.

"Sao lại thích xoa đầu tôi thế?" Đỗ Hàn Sương lười nhác cầm hai dây áo hoodie của cậu mà buộc vào với nhau thành hình con bướm.

"Bởi vì anh giống như cún ấy, ngoan ghê" Tô Dật Thuần vò loạn tóc hắn, rồi lại vuốt cho thẳng lại: "Anh cũng thích hôn nốt ruồi ở khóe miệng em còn gì."

"Không giống nhau, tôi hôn nốt ruồi của em là muốn làm em," Alpha xấu tính, ngồi dậy bóp lấy eo cậu mà xoa nắn: "Lúc em sờ đầu tôi thì cũng như thế hả?"

Tô Dật Thuần không nghĩ tới hắn lại thẳng thắn như vậy, làm cậu đỏ cả tai. Đỗ Hàn Sương giật góc áo cậu: "Thế giờ em hôn tôi được chưa?"

"Sao anh thích làm nũng thế hả?" Tô Dật Thuần không nhịn cười, hôn cằm hắn bẹp một cái: "Tỉnh ngủ thì phải đi làm."

"Em ác quá, tôi ốm rồi mà còn bị bắt đi làm nuôi gia đình nữa," hắn tùy tay lấy một cái áo khoác của cậu mặc vào rồi bám lấy lưng cậu, thì thầm: "Vợ nhỏ vô lương tâm."

- ------------------------

Ngày tết đi qua, xuân liền đến.

Mới đầu xuân, thời tiết còn se se lạnh nhưng muôn hoa đã nở khắp chốn.

Tô Dật Thuần ngồi xổm cạnh một bụi hoa, bón phân bắt sâu, có khi thấy con sâu nào kỳ quái còn hét lên.

Thật sự không phải cậu nhát gan, mấy con sâu này nhìn kinh khủng lắm.

*** Mắm nào dám chê sếp Thuần thì nhìn nè***




Đại Hồng nghe tiếng hét là vọt tới, một mổ tiễn sâu đi đời. Quả thực có thể so với anh hùng cứu mỹ nhân.

Sau khai giảng là thời gian vàng cho các bài kiểm tra.

Tháng 3 tới, học sinh năm 3 bắt đầu thi thử, Tô Hàng gần đây càng thêm nghiêm túc ôn luyện. Thành tích không tệ, sau này có thể tiếp quản việc kinh doanh của gia đình.

Tô Dật Thuần từng đi thăm cậu ta, tặng cho cậu ta hai bịch Whey còn thừa sau khi tập bụng không thành. Cậu nhìn cậu ta với vẻ thương hại: "Cố lên cố lên, còn có 3 tháng nữa là ra tù rồi."

Tô Hàng nhận một bịch, còn trả lại cho cậu một bịch, khinh bỉ nói: "Khách khí khách khí, sang năm sẽ đến lượt cậu thôi."

Tô Dật Thuần:......

Tô Dật Thuần ôm bịch bột Whey trở lại lớp, nằm liệt trên ghế, đá đá Ôn Mãn Thanh: "Trưa nay ăn cái gì thế?"

"Ặc, uống nước sương?" Ôn Mãn Thanh còn định nói nằm gai nếm mật thì bị cậu trừng mắt cho phát sợ, cậu ta cuống quít sửa miệng: "Ăn cái gì cũng được. Phở bò, bún chấm, bún chả, nem nướng, ngài ăn cái gì để bề tôi đi cùng."

Tô Dật Thuần ngẫm nghĩ, nói: "Hay là đi ăn ếch sốt chua ngọt ở sau trường đi."

"Vâng vâng vâng."

Trước đây, cổng sau của Tam Trung đều rất đông đúc. Quanh đây có nhiều hàng quán, đồ ăn, quần áo, vật dụng hằng ngày có đủ cả, nhất là các cô gái rất thích đi dạo ở khu này. Nhưng dạo gần đây ít người hẳn.

Tô Dật Thuần lần đầu tiên đi ăn ếch chua ngọt không cần xếp hàng, lại cảm thấy không quen: "Sao vắng vẻ thế này. Ông chủ nhìn tôi như nhìn cứu tinh vậy."

"Tại gần đây có biến thái xuất hiện, chuyên gia quấy rối Omega. Có một cô gái bị hắn suýt làm cho phát tình nên mọi người sợ không dám đến."

Ôn Mãn Thanh liếc nhìn cậu một cái, vốn định nhắc nhở một câu: "Ông cũng phải chú ý đấy", nhưng cậu ta sợ bị đánh nên không dám nói.

Tô Dật Thuần gật đầu trầm tư suy nghĩ.

***Chương sau gặp biến thái ó:(( 15 comt thì lên chương mới nha. Để t edit chill chill tý 😂***

- ----------*-------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận