Xuyên Thư Sau Ta Muốn Phao Vai Ác Alpha

Tô Dật Thuần bye bye người bạn cùng phòng, lên xe chú Trần chở. Tuy chú đeo kính râm, mặt lạnh lùng ngầu đét nhưng vẫn nhìn ra được chú đang vui vẻ.

Ngay cả nhạc trong xe cũng rất là vui tươi "Xế hộp yêu quý của ta ơi......"

Cẩu Đông Tây thích hát, nhịn không được cũng ngân nga theo. Bị ma âm quấy rầy, Tô Dật Thuần muốn bịt tai cũng không được, đành tiếp tục luyện nghe tiếng Anh.

Tới trường học, Tô Dật Thuần tháo tai nghe, mới thấy một loạt tin nhắn từ Đỗ Hàn Sương.

Cậu mặc kê, bình tĩnh sửa nickname.

【Bạn cùng phòng: Tôi thực sự không biết cô ta là ai. 】

【Bạn cùng phòng: Em còn chưa nói tạm biệt đã đi rồi, tôi buồn lắm......】

【Bạn cùng phòng: Tôi đâu chỉ là bạn cùng phòng của em, tôi còn cùng giường với em mà. 】

【Bạn cùng phòng: Em không để ý tôi QwQ......】

Giọng điệu ngày càng đáng thương, Tô Dật Thuần có thể tưởng tượng được khuôn mặt bí xị của hắn. Cậu khoái chí tiếp tục trêu chọc.

【Little rose: Cái gì thế? Anh bạn cùng phòng nói gì vậy. 】

【Little rose: Chúng ta chỉ là bạn cùng phòng đơn thuần. Anh chớ để người ta hiểu nhầm nha. 】

Đỗ Hàn Sương ngồi xổm trước cửa nhắn tin, trông đáng thương hết sức. Dì Vương đi vứt rác thấy hắn ngồi đó, thắc mắc hỏi: "Hàn Sương ngồi trước cửa làm gì thế con, dì còn tưởng nhà mình mới nuôi chó trông nhà nữa. Vẫn chưa đi làm à?"

"...... Con sắp đi rồi đây." Đỗ Hàn Sương kiên trì gửi cho Tô Dật Thuần một tin nhắn cuối cùng: "Cô gái kia anh đuổi đi rồi. Bạn cùng phòng với nhau phải hòa thuận. Em đừng giận tôi mà QAQ"

Tô Dật Thuần nhìn emoji QAQ cảm thấy đáng yêu xỉu, cậu sửa lại nickname.

【Bạn cùng phòng vô danh】


......

Người bạn cùng phòng này quả thực vô tội. Người đưa tình địch đến tận nhà cậu chắc hẳn là bố của bạn cùng phòng.

Trong giờ học, Tô Dật Thuần phân tâm nghĩ ngợi chuyện ban sáng, cậu nhớ lại giọng nói nũng nịu ứa ra mật "Anh Hàn Sương" mà rùng mình một cái, da gà da vịt nổi khắp người.

Đỗ Thiên Sơn không thích cậu nhưng không thể cưỡng chế chia rẽ hai người. Muốn giải trừ hôn ước, trước tiên ông ta tìm cho Đỗ Hàn Sương một vị hôn thê khác rồi lại tìm cách đuổi cậu về nhà họ Tô.

Mọi việc đã sáng tỏ, Đỗ Thiên Sơn chính là chủ nhân gia đình quyền quý, Đỗ Hàn Sương là thiếu gia si tình nhưng bị cha mẹ cấm cản, còn cậu đóng vai nữ chính ngôn tình nhà nghèo nhưng thanh cao, vừa từ chối chi phiếu vừa đau lòng khóc lóc đòi chia tay: "Hai người chúng ta không hợp!"

Tô Dật Thuần nhân lúc giáo viên quay lên viết bảng, đá vào chân ghế Ôn Mãn Thanh: "Tiết tự học buổi tối tôi không tham gia, ông báo với thầy giúp tôi."

"Éc, được thôi, ông viết giấy xin nghỉ đi."

"Ok."

......

Sau khi tan học, Tô Dật Thuần đi thẳng đến công ty của Đỗ Hàn Sương. Tư thế hùng hổ y chang bà vợ âm thầm theo dõi chồng, nhắm thấy hồ ly tinh là xông lên xé nó tan xác.

Lên kế hoạch tỉ mỉ trong đầu, Tô Dật Thuần ung dung mua hai suất cơm, chậm rãi rảo bước tới cổng công ty.

Đây là lần đầu tiên cậu tới, ngạc nhiên nhìn tòa nhà xa hoa trước mắt. Nhưng nghĩ lại thân phận anh bạn nhà mình thì cũng thấy bình thường.

Quả nhiên là Đỗ Hàn Sương, tổng tài bá đạo, dù là vai ác cũng phải oai phong một cõi.

Nhân viên lễ tân ăn mặc lịch sự, trên người tỏa ra hương nước hoa nồng nàn. Tô Dật Thuần muốn hắt xì nhưng phải nhịn lại, nước mắt lưng tròng mà nói chuyện.

Nhịn hắt xì rất khó chịu nhưng hắt xì trước mặt người ta thì không lịch sự lắm. Tô Dật Thuần nhịn đến mức đau mũi, ù tai, chảy cả nước mắt. Hai mắt rưng rưng, cậu đi vào thang máy lên văn phòng Đỗ Hàn Sương.

Nhân viên lễ tân đã thông báo cho hắn, lúc Tô Dật Thuần vào chỉ thấy mỗi bạn cùng phòng đang làm việc nghiêm chỉnh, không thấy ai khác.


Tô Dật Thuần đặt cơm lên bàn, nhìn trái phải một vòng, hỏi: "Kim ốc tàng kiều, thế người đẹp anh giấu đi đâu rồi?"

Đỗ Hàn Sương sửng sốt, nói: "Không phải ở chỗ này rồi à."

"Ý anh là em hả?" Thiếu niên cười như không cười liếc mắt nhìn hắn một cái, khuôn mặt nảy nở càng thêm xinh đẹp, thêm vào đôi mắt long lanh ánh nước động lòng người.

Đỗ Hàn Sương bị nhìn mà tê rần cả người, nhưng vẫn phải ra vẻ chính nhân quân tử: "Em là người đẹp của tôi còn gì."

"Ấy ấy, đừng nói thế, chúng ta chỉ là bạn cùng phòng thôi."

Đỗ Hàn Sương nắm hai tay cậu ôm vào trong lòng, cà vạt đồng phục lỏng lẻo rơi xuống quần tây của hắn.

"Thế à? Chỉ là bạn cùng phòng thôi hả?" Nam nhân ôm chặt eo cậu, chặn mọi đường lui: "Chỉ là bạn cùng phòng mà em tặng nước hoa tin tức tố cho tôi, để tôi đánh dấu, còn thề non hẹn biển với tôi hả?"

Huy hiệu trường còn cài trước ngực, Tô Dật Thuần ngại ngùng nhìn chỗ khác, tay đẩy đẩy hắn: "Anh đừng có mà quá đáng."

Đỗ Hàn Sương biết điều mà nói sang chuyện khác: "Sao lại tới đây. Tối em còn tiết tự học mà?"

Thiếu niên xuống khỏi đùi hắn, vừa ăn vừa nói: "Sáng nay một câu 'Anh Hàn Sương' làm em ngấy chết rồi, còn học hành gì nữa. Em phải tới thị sát."

Nhìn cậu ăn cơm, má phồng lên như hamster, Đỗ Hàn Sương đến gần ôm lấy cậu, mưu mô vuốt ve vòng ức chế: "Có gì mà giận, cô ta chỉ có thể gọi anh Hàn Sương, em thì muốn gọi tôi là gì mà chả được."

Cởi cà vạt trên đồng phục xuống, Tô Dật Thuần tiện tay ném lên ngực hắn: "Ồ, gọi như thế nào. Anh nói thử xem?"

"Nhiều lắm, anh trai, ba ba..." Ngón tay Alpha luồn vào vòng cổ, vuốt ve gáy cậu, hơi thở nóng hổi phun lên cần cổ nhạy cảm: "Còn có...chồng."

Bị cà vạt buộc chặt hai tay, Đỗ Hàn Sương ngoan ngoãn ngồi một bên, Tô Dật Thuần mặt mày giận dữ nhưng nhịn không được đỏ bừng hai má.

Cẩu Đông Tây lạnh lùng nhìn đôi tình nhân không biết liêm sỉ, mới trò chuyện được mấy câu mà màn hình của nó lại bị censor rồi. Giữa ban ngày ban mặt, ở chốn công sở mà không biết kiềm chế gì cả.


Tô Dật Thuần xấu hổ một lúc lâu, mặt càng ngày càng đỏ, tay run không cầm được cả đũa: "Đỗ Hàn Sương! Không cho anh nói lung tung nữa"

"Được rồi, được rồi. Không nói, không nói." Đỗ Hàn Sương giơ lên hai tay bị trói chặt tỏ vẻ đầu hàng, vừa dịu dàng vừa lưu manh hỏi: "Thế em hôn bạn cùng phòng một cái đi, hôn một cái là tôi sẽ không nói nữa."

......

Tô Dật Thuần lần đầu tiên thấy Đỗ Hàn Sương lúc làm việc. Có câu đàn ông lúc làm việc là cuốn hút nhất quả không sai.

Vốn là cậu đang ngồi học, lúc vươn vai nghỉ ngơi một chút nhìn sang Đỗ Hàn Sương bên kia liền không rời được mắt, nhìn đến ngơ ngẩn luôn.

Ngồi ở bên cạnh, Tô Dật Thuần chỉ có thể thấy nửa gương mặt của hắn, sống mũi cao thẳng, khuôn hàm góc cạnh và đôi mắt hơi cụp xuống.

Đôi mắt thụy phượng hẹp dài, đuôi mắt hơi cụp mang nét buồn mênh mang. Lông mi thanh mảnh, chỉ một cái chớp mắt rung động cũng khiến bất kỳ ai mê mẩn, Đỗ Hàn Sương không thể nghi ngờ có một đôi mắt thụy phượng đẹp xuất sắc.

Trước đây, lúc Cẩu Đông Tây giới thiệu cốt truyện đã nói Đỗ Hàn Sương tuy là vai ác, nhưng bởi vì đẹp trai ngời ngời vẫn có một đống fan, Tô Dật Thuần thầm tâm phục.

Hoa nhài nhà mình bị nhiều người dòm ngó quá, rầu ghê.

Có lẽ là ánh mắt của cậu quá chăm chú, Đỗ Hàn Sương hơi nghiêng đầu nhìn sang, Tô Dật Thuần vội vàng dời tầm mắt nhìn xuống bài tập. Lúc cậu bối rối, khuỷu tay không cẩn thận đụng phải góc bàn, cậu ôm khuỷu tay hít một hơi. Đỗ Hàn Sương cười bất lực đến xoa tay cho cậu.

"Sao lại bất cẩn thế hả?"

Tô Dật Thuần xấu hổ không đáp. Chẳng lẽ bảo tại anh quá đẹp, em ngắm đến đầu váng mắt hoa nên mới bị đụng tay vào bàn à.

Mất mặt lắm, cậu không nói đâu.

......

Văn phòng của Đỗ Hàn Sương tuy yên tĩnh nhưng không có không khí học tập hừng hực như ở trường. Tô Dật Thuần đích thân đến thị sát còn bị Đỗ Hàn Sương đùa giỡn một phen. Tâm trạng bắt gian hừng hực ban đầu đã không còn, chỉ còn lại tâm trạng vui sướng khi được ở cùng bạn cùng phòng.

Hết giờ làm, hai người cùng nhau về nhà. Cuối tháng tám, buổi tối vẫn còn mát mẻ, Tô Dật Thuần đeo cặp sách đi theo hắn như một cái đuôi nhỏ.

Đỗ Hàn Sương cởi áo khoác treo trên khuỷu tay, Tô Dật Thuần chỉ xe đạp công cộng ven đường, nói: "Hay là mình đi xe đạp về đi, em lai anh."

Sếp tổng cao gần 1m9, tay ôm áo khoác cẩn thận ngồi trên ghế sau của xe đạp công cộng, ngập ngừng bảo: "Ghế sau trông yếu quá, anh ngồi bẹp mất, hay để anh lai em đi?"

"Không được! Để em!" Tô Dật Thuần đưa cặp sách cho Đỗ Hàn Sương, lấy hết sức từ thuở cha sinh mẹ đẻ giẫm lên bàn đạp. Xe đạp không nhúc nhích tí nào.


"Tôi nặng lắm. Lần sau đi xe máy cho em đèo, được không?"

Tô Dật Thuần nghẹn khuất ngồi vào ghế sau, ôm eo hắn. Bỗng cậu nghe thấy bên cạnh có chiếc xe hơi từ từ vượt qua, tiếng thở dài thườn thượt của tài xế nghe mà não nề.

Vừa lúc cậu nhìn sang, thấy chú Trần lái xe vượt qua, khuôn mặt lạnh lùng bị kính râm che gần hết vẫn hiện ra vẻ không cam lòng cộng thêm tiếng nhạc rầu rĩ trong xe, càng làm người ta không đành lòng.

Hôm nay chú Trần lại thất nghiệp rồi.

......

Sau khi về nhà, Tô Dật Thuần còn muốn học tiếp, cậu ngồi xếp bằng trên giường, tập trung học thuộc bài lịch sử. Đỗ Hàn Sương rất tự giác nhẹ nhàng đẩy cửa vào rồi khẽ gối đầu lên chân cậu.

***Giá mà tui chăm được như sếp. Uhu lười học quá***

Tô Dật Thuần vuốt đầu hắn y như vuốt cún. Mặt Đỗ Hàn Sương kề sát bụng của cậu, hắn hôn lên cái bụng mềm mụp hai phát.

Bỗng nghe thấy tiếng tin nhắn, hắn mở điện thoại ra, phát hiện là một người lạ gửi tin nhắn âm thanh cho hắn. Vốn hắn định đổi thành văn bản để xem, ai ngờ hắn bấm nhầm nút bật ghi âm. Giọng nữ nũng nịu chảy nước lập tức phát ra: "Anh Hàn Sương, chú Đỗ bảo ngày mai hai chúng ta hẹn nhau ăn cơm. Anh rảnh sáng hay chiều thế?"

Đỗ Hàn Sương:......

Tô Dật Thuần:......

Thiếu niên đẩy hắn ra, lạnh lùng đuổi khách: "Trời tối rồi, bạn cùng phòng nên về phòng ngủ đi. Tôi bận lắm, đừng quấy rầy tôi."

Đỗ Hàn Sương còn định giải thích, cả người và gối đầu đều bị đuổi ra ngoài. Cửa phòng đóng lại để lại hắn oan ức đứng trước cửa.

Hung tợn nhìn màn hình điện thoại, hắn nghiến răng lẩm bẩm.

Ăn, ăn cái cục cứt. Ngày mai ông đây sẽ xử lý cô.

- ----------*-------------

***Dừa lắm nha ba Đỗ***



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận