Dường như ngay lập tức, hàng trăm thanh trường kiếm vây xung quanh, đồng loạt hướng về phía Vân Triệt.
Nhìn một mảnh máu tươi trước ngực y, Viên Bất Chu ngẩn người, đột nhiên rút trường kiếm ra khỏi vỏ, vung tay chép bay hết nguy hiểm xung quanh, rồi nắm lấy cổ tay Vân Triệt, chớp mắt một cái liền biến mất không thấy bóng dáng.
Trước mắt Vân Triệt tối sầm, trong lòng chợt sáng tỏ, y bị Viên Bất Chu mang vào một cái Truyền Tống Trận.
Không biết gã muốn mang y tới nơi nào?
Cảm thấy tay trái bản thân còn bị Viên Bất Chu gắt gao nắm chặt, Vân Triệt dùng sức rút ra.
Nhưng trong chốc lát, cảnh tượng trước mắt đã thay đổi toàn bộ.
Phía trước là một tòa cung điện rộng mở, bốn phía treo đầy lụa trắng chữ đen, một mặt dán vào tường, dài hơn một thước*, rộng gần một trượng*.
*Thước = m; Trượng = 10m.
Vân Triệt chăm chú nhìn lại, trên lụa trắng treo xung quanh, viết đầy phù văn và chú ngữ bí truyền.
Mà phía sau tòa đài chính, có treo một bộ tiên thiên bát quái đồ trên tường.
Chỉ là, cung điện to như vậy, lại không có cửa.
Tay Vân Triệt dùng chút lực, cuối cùng cũng thoát ra khỏi tay Viên Bất Chu.
Viên Bất Chu vừa buông tay ra, Vân Triệt liền lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té ngã.
Gã ta vội vàng nâng tay, ôm lấy bả vai Vân Triệt, đỡ y lên.
Vân Triệt thục mạnh khuỷu tay, dùng nó hung hăng đánh vào bụng Viên Bất Chu.
Gã kêu lên một tiếng, buông tay lui về sau hai bước.
Bước chân Vân Triệt run lên, giơ tay bưng kín miệng vết thương trên ngực, nhìn thoáng qua bát quái đồ trước đài, y lảo đảo đi qua, rồi ngồi xếp bằng lại, để Bách Hoa Phiến xuống bên cạnh.
Viên Bất Chu đi theo Vân Triệt, đứng yên trước mặt, cúi đầu nhìn y, gã trầm giọng nói: "Thân thể bằng hàn ngọc ngàn năm, một khi bị thương thì không có cách nào khép lại, nếu ngươi không muốn chết, hà tất gì phải chịu một kiếm của tên đó? Ngươi xem đi, bọn họ không những không cảm kích, mà còn cảm thấy đã chịu ô nhục kìa."
Nói đến chỗ này, Viên Bất Chu vô thức cao giọng, mắng Vân Triệt: "Ngươi vẫn luôn tự cho là đúng như vậy, lại không nghĩ tới những cái ngươi tự cho là đúng đó chỉ là một bên tình nguyện mà giả từ bi bố thí thôi, quả thực làm người ta vô cùng thống hận!"
Hai mắt Vân Triệt khẽ nhắm lại, ngồi đả tọa trên đài.
Nghe thấy Viên Bất Chu nói, y mới nhàn nhạt hỏi ngược lại: "Vì sao lại cứu ta?"
Viên Bất Chu ngồi xuống bên cạnh Vân Triệt, nheo mắt nhìn góc nghiên tinh tế của Vân Triệt, gã cười lạnh một tiếng, nói: "Bởi vì ngươi, chỉ có thể chết ở trong tay của ta."
Vân Triệt nói: "Vậy ngươi có thể động thủ rồi."
"Không vội." Viên Bất Chu lắc đầu, nói, "300 năm nay, ta ngày ngày đêm đêm phải chịu khổ sở.
Mười bảy năm trước để cho ngươi chết dễ dàng như thế, mà bây giờ vất vả lắm ngươi mới sống lại được, nếu để ngươi chết đi như vậy, thì cũng quá tiện nghi cho ngươi rồi."
Vân Triệt như cũ không mở mắt ra, chỉ nói: "Tùy ngươi."
"Uổng cho một túi da tốt, lại vĩnh viễn bài ra cái bộ mặt như vậy." Viên Bất Chu nhẹ giọng oán giận một câu, nhưng ánh mắt lại không tự giác mà ngó tới một mảnh máu đỏ tươi trước ngực Vân Triệt, giờ đã đỏ thêm một tầng, gã lạnh lùng nói, "Nếu còn không cầm máu, không bao lâu nữa, ngươi sẽ chết."
Vân Triệt nói: "Sống chết có số."
"A, Ninh Thi Ngọc kia, ngươi sợ nàng ở lại sẽ ra tay cứu ngươi, sẽ bị thương, cho nên mới cố ý bảo nàng rời đi sao?" Viên Bất Chu nhìn Vân Triệt, hỏi, "Nếu ngươi thật sự một chút cũng không để bụng chuyện sinh tử, thì sao lại để để ý đến sống chết của người khác như vậy, hả?"
Vân Triệt không nói.
Tựa như đã quen với Vân Triệt không hỏi cũng không đáp này, trong tình hình bây giờ có hỏi y cũng không nhất định sẽ trả lời lại, nhưng Viên Bất Chu vẫn tiếp tục hỏi: "Ninh Thi Ngọc kia, đi theo ngươi lâu như thế, vậy ngươi có nhìn ra là nàng thích ngươi hay không?"
Vân Triệt: "......"
Viên Bất Chu câu môi cười lạnh một tiếng, lại tiếp tục hỏi: "Vậy ngươi cũng nhận ra chưa, tiểu tử Lăng Trần Sóc kia, hắn cũng thích ngươi?"
Nghe thấy ba chữ "Lăng Trần Sóc", trong lòng Vân Triệt áy náy nhảy dựng lên, không tự giác mở hai mắt ra.
Viên Bất Chu rốt cuộc cũng nhịn không được, nhìn chằm chằm vào đôi mắt kim sắc của Vân Triệt, cao giọng nói: "Vân Triệt, ngươi nói chuyện cho ta."
Vân Triệt nâng mắt nhìn Viên Bất Chu một cái, nhàn nhạt nói: "Là người ắt sẽ có dục, không liên quan đến ta."
"Ngươi......" Viên Bất Chu nhìn Vân Triệt, tức giận đến cắn chặt răng, nói, "Ngươi có biết dáng vẻ bây giờ của ngươi có bao nhiêu đáng giận hay không?!"
Vân Triệt không nói.
Cung điện trống không lâm vào yên tĩnh chết chóc.
Viên Bất Chu nhìn chằm chằm Vân Triệt nhìn nửa ngày, chỉ thấy đôi mắt vạn năm lạnh băng kia vẫn bình thường như cũ, không có nửa phần gợn sóng.
Tuy rằng biết rõ vốn nên là như thế, nhưng trong lòng Viên Bất Chu vẫn có một tia tức giận.
Viên Bất Chu nâng tay lên, chế trụ vai trái Vân Triệt lại.
Miệng vết thương bị động, Vân Triệt khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng hít vào một hơi, nhưng vẫn không hé răng.
Viên Bất Chu lại nhìn vào ngực Vân Triệt, máu tươi chảy ra một mảng lớn, so với trước kia sâu hơn rất nhiều.
Thân thể từ hàn sơn huyết ngọc, sau khi bị thương vốn là không còn cách để khép lại, ngay cả cầm máu cũng vô cùng khó khăn.
Hơn nữa thân thể bây giờ của Vân Triệt vốn suy yếu, căn bản không thể tự mình cầm máu.
Viên Bất Chu hơi nhíu mày, đứng dậy đến vách tường bên cạnh, xốc một mảnh lụa trắng lên.
Sau khi lụa trắng bị nhấc lên, vậy mà lại lộ ra một hốc đá nhỏ.
Bên trong bày một cái bình bạch ngọc.
Viên Bất Chu lấy bình bạch ngọc trong hốc đá ra, xoay người đến chỗ Vân Triệt, đưa bình bạch ngọc tới trước mắt y, nói: "Đây là tiên dược ta bí mật luyện chế, bôi nó lên miệng vết thương đi, lập tức sẽ ngưng chảy máu.
Máu cứ chảy ra như vậy, ngươi sẽ chết."
Vân Triệt không nhận, thậm chí cả ánh mắt cũng không động.
"Ta còn chưa giày vò ngươi đủ đâu, ta đã chuẩn bị thật nhiều thủ đoạn để tra tấn ngươi rồi.
Nếu ngươi chết mất, mối hận này của ta làm sao mà giải được đây?" Viên Bất Chu nhìn chằm chằm Vân Triệt, hơi nheo mắt lại, âm âm trầm trầm nói, "Nhưng nếu ngươi chết trước khi ta tra tấn đủ, thì ta đây chỉ có thể đi bắt tiểu đồ đệ Lăng Trần Sóc của ngươi tới, thủ đoạn để tra tấn ngươi đều sẽ dùng lên người hắn......"
Nghe thấy cái tên Lăng Trần Sóc, Vân Triệt thế nhưng lại không tự giác mà giơ tay ra, chủ động cầm bình bạch ngọc trong tay Viên Bất Chu.
Nhưng gã lại nắm chặt bình bạch ngọc trong tay, không có ý buông ra.
Vân Triệt nâng mắt, hơi nghi hoặc mà nhìn Viên Bất Chu một cái.
Viên Bất Chu nhìn chằm chằm vào y, trong hai tròng mắt như thể sắp có lửa lớn tràn ra, gã cắn răng nói: "Ngươi quả nhiên để ý tới hắn như vậy?!"
Tay Vân Triệt nắm bình ngọc cứng đờ, hơi hoảng loạn mà buông lỏng ra.
Viên Bất Chu hơi nheo mắt lại, gắt gao nhìn chằm chằm Vân Triệt, như muốn chọc ra mấy lỗ thủng trên người y, gã lại cắn răng nói: "Bây giờ, ta đổi ý rồi."
Vân Triệt còn chưa phản ứng lại, Viên Bất Chu đã cho y thấy "Đổi ý" là có ý gì, cảm giác cổ tay căng thẳng, cả người bị một cổ lực đạo mạnh mẽ túm về phía trước, đập người xuống mặt đất.
Vân Triệt hai tay chống đỡ muốn đứng dậy, nhưng chỉ nghe âm thanh đỉnh đầu nói: "Ta nói cho ngươi biết, tiểu tử Lăng Trần Sóc kia, hiện giờ đang ở trong tay ta."
"Nhóc con vẫn là nhóc con thôi, thật dễ đối phó.
Ta chỉ là đoạt nguyên thân của ngươi từ chỗ hắn lại đây, nói hắn nếu như không nghe lời ta, ta liền đem nguyên thân ngươi huỷ hoại, hắn vậy mà -- cái gì cũng đều nghe theo nha." Viên Bất Chu cười nhạo một tiếng, nói, "Nếu muốn hắn sống sót, ngươi phải ngoan ngoãn nghe ta nói."
"Bây giờ." Viên Bất Chu dừng lại một chút, hai mắt đầy hứng thú rũ xuống nhìn Vân Triệt, nói, "Ta muốn ngươi quỳ xuống cầu xin ta giúp ngươi cầm máu."
Hai tay Vân Triệt thẳng tắp chống xuống mặt đất, run nhè nhẹ.
"Tí tách......"
"Tí tách......"
Từng giọt từng giọt máu tươi, từ trong lòng ngực ướt sủng nhỏ xuống, vẫy ra đầy đất mặt đất.
Vân Triệt rũ mắt, chỉ thấy trên mặt đất trước mắt, là một mảng máu tươi.
Mà máu tươi kia dần dần mơ hồ, vì bị một mảnh hắc ám cắn nuốt.
Đột nhiên một trận choáng váng ập đến, phảng phất như bị rót chì vào trong đầu, nặng nề đến mức sắp sửa ngã xuống.
Vân Triệt gắt gao nhắm mắt lại, lắc lắc đầu, cảnh tượng trước mắt lại dần dần rõ ràng lên.
Mà ở trước mắt y, là một vũng máu tươi.
Một kiếm của tiên tu áo tím vừa rồi, chỉ kém một phân nữa thôi, cũng may chưa đâm vào chỗ yếu hại.
Nhưng dựa theo tốc độ mất máu này, không quá một canh giờ sau, y sẽ vì mất máu quá nhiều mà chết.
Trên đời vốn không tồn tại cô hồn dã quỷ, hết thảy những thứ vô hình đều dựa vào hữu hình mà tồn tại.
Cho dù hồn phách y vẫn chưa bị hao tổn, nhưng một khi mất đi khối thân thể này, không bao lâu nữa, hồn phách y cũng sẽ tiêu tan như mây khói.
Hai mắt Vân Triệt hơi chuyển, nhìn thoáng qua Bách Hoa Phiến trên mặt đất cách đó không xa.
Y duỗi tay trái, nhanh chóng cầm Bách Hoa Phiến lên.
Đồng thời, một cánh tay hữu lực cũng đang gắt gao nắm chặc cổ tay Vân Triệt.
Đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười lạnh, cổ tay Vân Triệt bị trật khớp phát ra một tiếng "Rắc" giòn vang, một trận đau nhức từ cổ tay truyền đến.
Vân Triệt cắn chặt môi dưới, chặn tiếng hô đau lại trong cổ họng, không phát ra một chút âm thanh.
Viên Bất Chu nhìn tay trái Vân Triệt vô lực mà buông thỏng xuống, gã hơi nheo mắt lại, nói: "Thế nào? Vì hắn, mà ngươi muốn động thủ giết ta?"
Tay phải Vân Triệt vì cứu Viên Bất Chu mà từng bị thương, không còn linh hoạt như tay trái.
Chỉ là ngày thường y ra tay đều lưu tình vài phần, nên chỉ dùng tay phải, chỉ cần không nổi sát ý, thì không dễ dàng dùng tay trái.
Việc này, trừ bỏ bản thân Vân Triệt, thì cũng chỉ có Viên Bất Chu biết, mà cũng chỉ có Viên Bất Chu mới nhìn ra được.
Chỉ với một chi tiết, liền có thể biết sát ý của y nồng đậm đến mức nào.
Tay trái chợt mất sức, thân thể Vân Triệt run lên, tay phải càng thêm cố sức chống đỡ, cưỡng bách bản thân không được ngã bò trên mặt đất.
Viên Bất Chu chậm rãi rút Bách Hoa Phiến trong tay Vân Triệt ra, để trong lòng bàn tay thưởng thức, từ từ nói: "Ta từng suy nghĩ rất nhiều, vì sao trời cao lại không công bằng như thế, hết thảy những thứ tốt đẹp trên đời này, sao tất cả đều rơi vào trên đầu ngươi?"
"Vì sao mà bất luận ta nỗ lực thế nào, thì vĩnh viễn cũng chỉ có thể bị ngươi áp một đầu? Tại sao ngươi rõ ràng máu lạnh vô tình còn cả ngày trưng ra bộ mặt như thế, nhưng người khác vẫn tranh nhau kính ngưỡng ngươi kính yêu ngươi?"
"A." Viên Bất Chu cười cười, nói, "Bây giờ ta đã hiểu rõ rồi.
Thì ra ngươi, mới chính là kẻ buồn cười nhất trên đời này."
"300 năm vất vả sáng lập ra đại môn phái đệ nhất thiên hạ, trong nháy mắt liền trở thành của người khác.
Cực cực khổ khổ 300 năm, đều là vì 'giúp người khác may áo cưới'! Hiện giờ Thanh Huy Tông của ngươi, đã sớm biến thành của Lam Thần Hoa rồi."
"Thiên hạ vô địch, oai phong một cõi là như thế nào? Cuối cùng còn không phải mất hết tất cả vì kế sách của ta sao, kết quả thân bại danh liệt, hai bàn tay trắng, đến cả tính mạng của bản thân cũng không giữ nổi." Viên Bất Chu lắc lắc đầu, nhìn Vân Triệt nói, "Nếu không phải mười bảy năm trước vì bảo hộ cho bọn họ mà một mình đối chiến với mười chín vị Yêu Vương, ngươi cũng sẽ không chết, cũng sẽ không hết mất tất cả."
"Ngươi xem ngươi dùng mạng bảo hộ những người này, đến khi họ biết ngươi là Bạch Thiên Hàn thì cũng không phải cùng nhau thống hận ngươi, muốn mạng ngươi sao?"
"Bọn họ đều nói ta đố kỵ ngươi.
Ngươi nói ngươi đáng buồn, đáng thương như vậy, có cái gì đáng giá để ta đố kỵ?"
Một câu lại một câu, chọc thẳng vào tận đáy lòng.
Vân Triệt gắt gao nhắm mắt lại, hai tay nắm thành quyền, cả người run rẩy đến lợi hại..