Xuyên Thư Sư Tôn Chỉ Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện


Vân Triệt mở to hai mắt, muốn đẩy người trong lòng ngực, nhưng hai tay lại bị cột vào nhau vô pháp tách rời, khó có thể đẩy thiếu niên ra được.
Lăng Trần Sóc ghé vào lòng Vân Triệt, cười tủm tỉm nói: "Sư tôn hôm nay đặc biệt nhiệt tình, làm đồ nhi thụ sủng nhược kinh."
Vân Triệt chỉ cảm thấy bên tai nóng rực, nhẹ giọng nói: "Đi xuống."
Lăng Trần Sóc giơ tay ôm cổ Vân Triệt, vùi đầu vào cổ y, ủy khuất nói: "Là chính ngươi ôm lấy ta."
Vân Triệt khẽ thở dài, vậy mà lại để thiếu niên tùy ý ăn vạ trong lòng ngực bản thân.
Đối mặt với tính tình tốt ngoài ý muốn của Vân Triệt hôm nay, trong lòng thiếu niên không những không cảm thấy thỏa mãn, mà ngược lại còn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, hắn dùng ngón tay nắm lấy một lọn tóc của Vân Triệt rồi nhẹ nhàng ngửi ngửi, sau đó mới dứt khoát ghé vào phía sau tai y, như muốn ngửi mùi hương tùng bách nhàn nhạt, lại nhẹ nhàng thổi khí vào.
Vành tai Vân Triệt vốn đã hơi hơi phiếm hồng, tức khắc liền trở nên hồng thấu, hô hấp cũng dồn dập, y run giọng quát lớn nói: "Trần Sóc......"
Lăng Trần Sóc nghe tiếng, nhẹ nhàng nghiêng đầu, vừa lúc dán đôi môi lên má Vân Triệt.
Cả người Vân Triệt run lên, trong đầu tức khắc trống rỗng, ngơ ngẩn.
Sau khi hôn một cái, nhìn dáng vẻ ngây người Vân Triệt, Lăng Trần Sóc ngồi thẳng dậy, ôm vai y, trán kề trán.
Chóp mũi chạm nhau, bốn mắt giao hòa, lông mi thật dài tựa như đan xen vào nhau.

Trong mắt chỉ có một mình đối phương, gần trong gang tấc.
Lăng Trần Sóc nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nghiêng đầu, dùng đôi môi của mình chạm vào cánh môi Vân Triệt.
Vân Triệt bỗng nhiên mở to hai mắt, tức khắc tỉnh táo lại, vội vàng quay mặt qua chỗ khác.
Cùng lúc đó, thiếu niên trước mặt Vân Triệt cũng mở to mắt, con ngươi trong suốt xẹt qua một tia mất mát.
Vân Triệt ép bản thân trấn định, nhàn nhạt nói: "Đừng nháo."
Lăng Trần Sóc nhẹ nhàng cười, vẫn ôm Vân Triệt như cũ, vô cùng ủy khuất mà nhỏ giọng nói: "Sư tôn nói sẽ trở về tìm ta, nhưng lại không trở về, cho nên ta mới đến đây tìm ngươi......"
Vân Triệt nói: "Là ta nuốt lời."
Lăng Trần Sóc lãng mạn nhìn Vân Triệt, cười nói: "Từ đây trở về sau của chúng ta, ngươi phải bồi thường, bồi thường cho ta."
Vân Triệt: "Ừm."
Nghe Vân Triệt trả lời xong, Lăng Trần Sóc thập phần vừa lòng mà chui ra khỏi lòng ngực y, hắn cúi đầu sờ soạng cổ tay Vân Triệt "Sột sột soạt soạt" một trận, cởi bỏ dây xích đang trói tay y ra.
Sau khi cởi trói, Lăng Trần Sóc lại nhìn xích bạc trên cổ tay trái Vân Triệt, rồi cầm lấy nó, vận chuyển một chút linh lực.
Xích bạc kia vậy mà lại không chút sứt mẻ.
Lăng Trần Sóc nhìn chằm chằm vào sợi xích bạc, nghiêng nghiêng đầu, đang muốn duỗi tay thử lại, thì đột nhiên bị Vân Triệt trùm chăn lên đầu.
Vân Triệt một tay nhấc chăn lên, nhét Lăng Trần Sóc vào bên giường, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Tấm chăn nguyên bản phồng lên trong nháy mắt khôi phục bằng phẳn như cũ.
Vân Triệt ngẩng đầu, thấy Lam Thần Hoa đã đóng cửa lại, vội vàng bước đến.
Lam Thần Hoa đến trước mặt Vân Triệt, trên dưới đánh giá y một lần, lẩm bẩm nói: "Kỳ quái."
Vân Triệt trầm mặc không lên tiếng.
Lam Thần Hoa rũ mắt nhìn Vân Triệt ngồi trên giường, hỏi: "Sư tôn có nhìn thấy người nào tiến vào không?"
Vân Triệt lắc đầu.
Ánh mắt Lam Thần Hoa cẩn thận vòng qua giường, lại kiểm tra mỗi một góc trong phòng, sau khi xác định bên trong không có người khác, hắn ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Lam Thần Hoa đến trước cửa sổ, rồi ngồi xuống cạnh Vân Triệt, quay đầu nhìn nhìn y.
Vân Triệt đoan đoan chính chính ngồi trên giường, mái tóc dài ngày thường chải vuốt đến chỉnh tề không qua loa nay lại có một tia hỗn độn, làm cho người lạnh như băng tuyết này như tăng thêm ba phần ôn nhu thanh mị.

Hai mắt nhìn thẳng phía trước, lông mi thật dài đen lông quạ, phần đuôi hơi cong vút, nửa che nửa lộ con ngươi lưu li thiển sắc, trước sau thanh lãnh đạm mạc, như làn gió tuyết thổi qua dòng sông băng giá mênh mông.
Hầu kết Lam Thần Hoa bất giác lên xuống, nuốt vào một ngụm nước bọt, hắn ta nhẹ nhàng tiến sát lại sườn mặt trắng nõn như ngọc của Vân Triệt.
"Bang!"
Một tiếng bạt tay thanh thúy vang lên trong điện.
Lam Thần Hoa bụm mặt, nhảy dựng lên, hô to một tiếng: "Lăng Trần Sóc!!!"
Hắc y thiếu niên nghiêng nghiêng ngồi trên giường, hơi ngã đầu, lười biếng nhìn Lam Thần Hoa, khóe môi hắn khẽ nhếch, không chút để ý nói: "Chào sư huynh nha?"
"Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông vào! Hôm nay ngày chết của ngươi tới rồi!" Lam quang trong tay Lam Thần Hoa vừa hiện, một thanh trường kiếm màu xanh băng được huyễn ra, đâm về phía Lăng Trần Sóc.
"Đương!"
Không đợi Lăng Trần Sóc tránh đi, một bàn tay đã hoành trước mặt hắn, một chưởng ngăn lại Lam Thần Hoa.
Lăng Trần Sóc quay đầu nhìn bên cạnh nói một tiếng với Vân Triệt "Để ý tay, ta tới!" Rồi từ trên giường nhảy xuống, phi thân đến trước mặt Lam Thần Hoa.
Xích bạc trên cổ tay trái Vân Triệt nối với với đầu giường, không thể đi quá xa, chỉ có thể ngồi trên giường nhìn hai đạo thân ảnh một tối sầm một xanh lam đánh đến khó phân thắng bại.
Lam Thần Hoa là đồ đệ đầu tiên của y, luôn luôn nghe lời hiểu chuyện, tu hành cần cù nghiêm túc, căn cơ củng cố, chiêu thức nghiêm cẩn, luận tu vi tất nhiên chính là nhân tài kiệt xuất trong tiên đạo.
Lăng Trần Sóc từ nhỏ đã ham chơi tùy hứng, rất ít khi nghiêm túc tu hành, nhưng ngộ tính lại cực cao, thường có thể ngộ đạo đột phá, lại luôn linh hoạt biến báo, quái chiêu chồng chất, thường hay vượt cấp đánh người.
Thắng bại khó phân.
Bàn ghế, kệ sách, bình hoa trong điện đều "Bùm bùm" ngã đầy đất, hai người đánh đến muốn ném luôn nóc nhà đi, thiếu chút nữa chấn sụp cả tòa đại điện.
Đại khái là sợ đánh hỏng căn phòng rồi làm Vân Triệt bị thương, một đạo hắc ảnh đã dẫn đầu phá cửa sổ ra ngoài, lam y cũng đuổi theo sát sao.
Vân Triệt ngồi trong điện, nghe bên ngoài không ngừng truyền đến tiếng kim thiết va chạm, kiếm phong lướt qua, hoa diêu thụ đảo, trong lòng thế nhưng lại nổi lên một tia lo lắng mơ hồ.
Những năm đã qua đó, y vẫn luôn yêu cầu bản thân phải "Xử lý công bằng", tuy rằng chưa chắc bọn họ đều vừa lòng, nhưng ít nhất Vân Triệt không thẹn với lương tâm.
Chỉ là vào lúc này, Vân Triệt mới biết bản thân căn bản không có cách nào "Xử lý công bằng".

Rõ ràng hai người đều là đồ nhi của mình, nhưng Vân Triệt lại phát hiện trong lòng bản thân tất cả đều lo lắng an nguy cho hắc y thiếu niên.
Nghĩ tới dáng vẻ bất cần đời của hắn, và nụ cười xán lạn phảng phất như mang theo cả ánh mặt trời, khi cười liền lộ ra hai chiếc răng nanh nhòn nhọn, luôn tìm cách gây chuyện, đúng lúc bị mình bắt được thì luôn treo vẻ mặt vô cùng ủy khuất.
Vân Triệt không biết bản thân bị làm sao, vậy mà lại một lòng đều hướng về phía hắn, tay y bất giác nắm chặt xích bạc, dùng sức kéo mạnh.
Xích bạc không chút sứt mẻ.
Thoát thân không được, không biết thắng bại thế nào, càng vô pháp nhúng tay vào trong đó, Vân Triệt tinh tế lắng nghe âm thanh bên ngoài, suy đoán hướng đi của hai người, y chưa bao giờ cảm thấy thời gian lại trôi qua chậm đến vậy.
Không biết đã qua bao lâu, tiếng vang ngoài điện đột nhiên im bặt.
Hẳn là thắng bại đã phân.
Bốn phía một mảnh yên lặng, thời gian phảng phất như đọng lại ở một cái chớp mắt ấy, không hề lưu động.
Sau một lúc lâu, cánh cửa cách đó không xa nhẹ nhàng vang lên một tiếng.
Vân Triệt âm thầm nín thở.
Đầu tiên là bị mở ra một khe hở nhỏ, tiếp theo "Kẹt" một tiếng nhẹ nhàng đẩy ra.
Vân Triệt không chớp mắt nhìn chằm chằm cánh cửa nửa mở kia, một bộ lam y ánh vào mắt.
Nội tâm Vân Triệt trong nháy mắt "Lộp bộp" một tiếng, đã lạnh hơn phân nửa, xích bạc trên tay phát ra âm thanh "Sột soạt", bỗng nhiên y từ trên giường đứng lên.
Lam Thần Hoa mới vừa vào cửa, đã nhìn Vân Triệt đứng dậy.

Y đứng ở trước giường, mày kiếm nhíu chặt, con ngươi nhợt nhạt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào hắn ta, ánh mắt kia không biết là lo lắng hay là phẫn nộ.
Lam Thần Hoa câu môi cười, lập tức đi tới trước mặt Vân Triệt, giơ tay làm tư thế "Mời", nói: "Làm phiền sư tôn đứng dậy nghênh đón rồi, mời sư tôn ngồi a."
Lúc này Vân Triệt mới quay đầu lại, nhìn Lam Thần Hoa, lạnh giọng hỏi: "Trần Sóc đâu?"
Tiếng nói lạnh lẽo khàn khàn, mang theo chút run rẩy, là người ai cũng có thể nghe ra thật sâu trong đó là lo lắng.
Lam Thần Hoa không chút để ý mà trả lời: "Lăng Trần Sóc sao, không đánh lại ta, chạy rồi."
Vân Triệt nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở ra.
Lam Thần Hoa liếc mắt nhìn biểu tình của Vân Triệt một cái, câu môi cười trộm, lại nhìn Vân Triệt tiếp tục bổ sung: "Có điều, Lam Thần Hoa ta sao có thể dễ bắt nạt như vậy? Địa bàn của ta, từ bao giờ đã cho phép người khác muốn tới thì tới, muốn đi thì đi rồi? Vì thế ta liền đuổi theo......"
Vân Triệt nhăn mày lại, nghi hoặc nhìn Lam Thần Hoa.
Lam Thần Hoa nói: "Ta đuổi theo hắn, rồi tặng cho hắn một kiếm, vừa lúc nhất kiếm xuyên tim......"
Vân Triệt khẽ mở to mắt, muốn bước ra ngoài một bước, nhưng đúng lúc đó lại bị xích bạc trên cổ tay kéo lấy.
Nhìn Vân Triệt tựa như rất sốt ruột, Lam Thần Hoa nhìn y, cười tủm tỉm hỏi: "Sư tôn hình như rất lo lắng cho hắn a?"
Vân Triệt dùng sức kéo kéo xích bạc trên tay, nói với Lam Thần Hoa: "Buông ra."
"Ngài muốn ra ngoài tìm hắn sao? Không chừng hiện giờ hắn đã chết rồi đó." Hai mắt Lam Thần Hoa đầy ý cười nhìn Vân Triệt, hỏi, "So với người chết là hắn, có phải ngài càng hy vọng người chết là ta hay không? Rõ ràng ta còn đi theo sư tôn ngài còn sớm hơn hắn, nghe lời hiểu chuyện hơn hắn, cũng luôn không gây chuyện như hắn......"
"Câm mồm!" Vân Triệt nhíu chặt mày, thấp giọng quát lớn, "Lam Thần Hoa! Đồng môn tương tàn, ngươi làm sao hạ thủ được!"
"Lam Thần Hoa ta máu lạnh vô tình lòng lang dạ sói, đến sư tôn cũng bị ta khóa ở trên giường, còn có cái gì là ta không xuống tay được?" Lam Thần Hoa nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng chỉnh tề, hắn ta chưa bao giờ cười đến xán lạn như thế.

Hắn ta từng bước tới gần Vân Triệt, nói, "Sư tôn, bây giờ ngài là người của ta, không ai có thể đoạt đi......"
Nhìn người đang cười trước mặt, trong chớp mắt Vân Triệt dường như thấy được hình bóng của thấy kia hắc y thiếu niên, trong lúc nao nao, Lam Thần Hoa đã tới ngay trước mắt, chóp mũi hầu như đã chạm vào nhau.
Vân Triệt lui về sau một bước, cẳng chân đụng vào mép giường, y nhìn Lam Thần Hoa nói: "Đừng qua đây."
Lam Thần Hoa lại tới gần một bước, bức cho Vân Triệt không thể không lui, hắn nhìn vào mắt y, cười nói: "Sư tôn và Lăng Trần Sóc có thể ôm ôm ấp ấp, tại sao lại không thể cho ta chạm vào một chút? Trong lòng sư tôn có phải chỉ có Lăng Trần Sóc hay không, từ trước đến nay không hề có ta?"
Lam Thần Hoa nhướng mày, hỏi: "Có phải ngài, thích hắn?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui