Cũng may có Giang San San hỗ trợ, nếu không thì Thẩm Húc Nghiêu căn bản không có ký ức gì về nguyên chủ, y thậm chí còn không biết nguyên chủ sống ở đâu, tìm không ra hắn ở chỗ nào.
Nếu có người biết y thậm chí không thể tìm thấy nơi mình sống, chắc chắn sẽ gặp rắc rối.
Đỡ Thẩm Húc Nghiêu trở về phòng, Giang San San lấy ra một lọ đan dược dịch cho y.
“Biểu đệ, đây là dược dịch chữa thương, ngươi uống đi.
Uống cái này, vết thương trên người hai ngày nữa sẽ khỏi hẳn."
Nhìn lọ dược dịch trong tay đối phương, Thẩm Húc Nghiêu lại một lần nữa khẳng định bản thân xuyên thư.
Bởi vì ở trong sách, nơi Hồn Sủng Sư Đại Lục này chính là sử dụng loại dược dịch này.
Hơn nữa, ở nơi đây dược sư là một chức nghiệp rất cao thượng, nữ chính là dược sư.
Lúc này nàng ta mười bốn tuổi, hẳn đã là dược sư bậc một.
“Cảm ơn biểu tỷ!” Cúi đầu nói lời cảm tạ, Thẩm húc Nghiêu tiếp nhận dược dịch trong tay đối phương, nhưng cũng không có uống.
Y vừa mới xuyên qua đây, còn không có thực sự tín nhiệm Giang San San.
Hơn nữa, bên trong nguyên tác, Giang Nguyên chỉ là một tiểu pháo hôi, trong đó viết hắn chỉ có một đoạn, còn nói Giang Nguyên không biết cố gắng, là phế vật tu luyện, còn trộm thánh vật Giang gia - Kim Lăng Thương.
Cuối cùng, anh ta bị đánh chết bằng hai trăm roi, và phần còn lại hoàn toàn không được nhắc đến.
Bất quá, trong một đoạn hồi ức miêu tả nữ chính có viết qua, nữ chính Giang San San cùng cô cô Giang Linh Nhi của nàng cảm tình rất tốt, cùng biểu đệ Giang Nguyên của nàng quan hệ cũng rất tốt, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn giúp đỡ lẫn nhau.
Tuy rằng nguyên tác là viết như vậy, bất quá, nữ chính là một đóa hắc liên hoa chân chính, tâm cơ kỹ nữ.
Đồ vật của nàng, Thẩm húc Nghiêu tự nhiên là không dám tùy tiện dùng.
“Biểu đệ, ngươi nằm xuống nghỉ ngơi trong chốc lát đi! Ngủ một giấc vết thương sẽ nhanh lành hơn.
Biểu tỷ ngày mai lại đến thăm ngươi.” Giang San San đỡ Thẩm Húc Nghiêu nằm ở trên giường, lại giúp y cởi giày ra, đắp chăn cho y.
“Ừm, cảm ơn biểu tỷ.” Gật gật đầu, Thẩm húc Nghiêu vội vàng nói cảm ơn.
“Không cần phải nói như vậy, chúng ta đều là người một nhà mà!” Lại liếc mắt nhìn Thẩm Húc Nghiêu một cái, Giang San San mới rời đi.
Nằm ở trên giường, Thẩm Húc Nghiêu không khỏi nhíu mày.
Nữ chính này thật kỳ lạ, trên mặt tràn đầy quan tâm nguyên chủ, nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa một chút khinh thường cùng hờ hững.
Đây rõ ràng là diễn kịch! Chỉ tiếc diễn xuất của cô bé mười bốn tuổi không đủ tốt, không bằng diễn viên chuyên nghiệp như y.
Bị y liếc mắt một cái liền nhìn ra.
Xem ra, nha đầu này không phải đèn cạn dầu! Cũng đúng, nữ chính mà, sao có thể là đèn cạn dầu được?
Thẩm Húc Nghiêu suy tư một lát, nhìn về phía không gian giới chỉ trên ngón áp út tay trái, tâm niệm vừa động, một lọ dược dịch xuất hiện ở trong tay Thẩm Húc Nghiêu, y cũng chỉ là thử một lần, không nghĩ tới nguyên chủ thật là có dược dịch chữa thương.
Thẩm Húc Nghiêu cầm lấy dược dịch uống một hơi, dược dịch hương vị không được tốt cho lắm, bất quá thuốc đắng dã tật, bị trọng thương như vậy, không uống thuốc khẳng định là không chống cự được.
Uống xong dược dịch, Thẩm Húc Nghiêu ở trong trạng thái mơ màng rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
…………………………
Giang San San ra khỏi phòng Thẩm Húc Nghiêu, liền trực tiếp về tới trong phòng của mình.
Nhìn thấy phụ thân đã chờ sẵn trong phòng, Giang San San bước đến hành lễ.
Tất cung tất kính nói: “Phụ thân.”
Nhìn lướt qua nữ nhi của mình, Giang phụ sắc mặt hơi trầm xuống.
“Ngươi, nha đầu này, không phải đã nói rõ đánh chết Giang Nguyên, đoạt di vật của cô cô ngươi sao? Tại sao ngươi lại đột nhiên mở miệng vì hắn cầu tình?”
Giang phụ không rõ, lúc trước người đưa ra chủ ý ông ám sát muội muội, giá họa Giang Nguyên trộm thánh vật Giang gia đều là nữ nhi, như thế nào lúc này nữ nhi lại đột nhiên mềm lòng, thay đổi ý định?
Nghe được lời phụ thân trách cứ, Giang San San cau mày.
“Nếu Giang Nguyên miệng cứng như vậy, sao chúng ta không tha mạng cho hắn, phái người âm thầm theo dõi hắn, để chúng ta lần theo manh mối, để hắn dẫn chúng ta đi tìm những thứ kia, chờ chúng ta lấy truyền thừa được cô cô lưu lại cùng chiếc nhẫn kia, lại giết Giang Nguyên cũng không muộn!”
Giang San San sở dĩ muốn ra tay cứu giúp biểu đệ Giang Nguyên, chính là vì khiến Giang nguyên cảm kích nàng, hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Giang Nguyên vẫn luôn rất tín nhiệm người biểu tỷ này.
Bây giờ cô cô đã chết, nàng lại cứu Giang Nguyên, Giang Nguyên tất nhiên càng thêm tín nhiệm nàng.
Nếu nàng ta chiếm được lòng tin của đối phương, nhất định sẽ dễ như trở bàn tay có được thứ mà Giang Nguyên đang nắm giữ.
Nghe vậy, Giang phụ gật gật đầu.
“Được, nếu ngươi đã có ý tưởng, vậy thì dựa theo ý tưởng của ngươi mà làm đi! Nhớ kỹ, Giang Nguyên nhất định phải chết.” Nữ nhi tâm tư kín đáo, tính toán không lộ chút sơ hở, Giang phụ đối với kế hoạch của nữ nhi vẫn là rất tín nhiệm.
Muội muội Giang Linh Nhi là do ông chính tay giết chết, cho nên, ông sẽ không cho phép đứa con hoang của muội muội sống sót.
Nếu để tiểu tử kia biết được mẹ của hắn chính là bị cữu cữu của hắn giết chết, hắn nhất định sẽ tìm đến ông liều mạng, cho nên, cần thiết nhổ cỏ tận gốc.
“Vâng, nữ nhi minh bạch.” Cúi đầu, Giang San San nói phải.
Liếc mắt nhìn nữ nhi của mình một cái, Giang phụ lại nói: “Còn nữa, ngươi không được để gia gia và các thúc thúc của ngươi biết chuyện này, nếu không ngươi sẽ gặp rắc rối."
“Phụ thân yên tâm, nữ nhi hiểu được.” Đáp lại, Giang San San liên tục đồng ý..