Khương Khương trừng lớn nhìn sữa bò Vượng Tử còn có bánh kem dâu tây, quả thực cảm thấy mình là bé con cương thi hạnh phúc nhất trên thế giới này nha! Đại ca ca cùng đại tỷ tỷ đều quá tốt với mình rồi!Phó Chước cùng Vân Yên nhìn biểu cảm hạnh phúc của Khương Khương, không khỏi cười cảm thán, hạnh phúc của trẻ con chỉ đơn giản như vậy nha ~Khương Khương chọc ống hút, hút một miệng đầy sữa bò Vượng Tử.
Trong lúc con bé nuốt một ngụm sữa bò xuống bụng, trên đường lên núi không xa một chiếc ô tô đang chạy đến.
Vân Yên nhìn thấy, nghi hoặc hỏi, “Là đạo diễn tới rồi sao?”.
“Hình như không phải”, Phó Chước lắc đầu, “Ta nhớ xe của bọn họ không phải chiếc này”.
Chờ xe ngừng hẳn, bước xuống xe đầu tiên chính là một nữ nhân trung niên trang điểm khéo léo khí chất tao nhã.
Mà nhìn kĩ lại, Phó Chước cùng Vân Yên đều sửng sốt, cảm thấy quen mắt vô cùng.
Sau đó cả hai người đều giật mình phản ứng lại, vị này chính là giáo sư Dương Ngọc Hoa của Học viện điện ảnh ở thủ đô mà !Phó Chước cùng Vân Yên cho dù đều là sinh viên tốt nghiệp từ Học viện điện ảnh, chỉ là danh khí trường bọn họ theo học không lớn như Học viện điện ảnh ở thủ đô mà thôi.
Hai người họ có thể biết thân phận của giáo sư Dương Ngọc Hoa vẫn là bởi vì năm đó hai người đã từng ghi danh ở Học viện điện ảnh thủ đô, còn tìm hiểu qua các giáo viên đang giảng dạy trong trường.
Thế nên hiện tại nhìn thấy bà đến đây, khiến hai người giật mình không thôi, vội vàng đứng lên chào đón.
“Giáo sư Dương, xin chào”, Phó Chước cùng Vân Yên cung kính mà chào hỏi Dương Ngọc Hoa.
Giáo sư Dương nhìn hai diễn viên trẻ tuổi, cười gật gật đầu, ngay sau đó đem tầm mắt dừng trên một đôi mắt to ngập nước đang ở cách đó không xa, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp tràn ngập tò mò mà nhìn bà.
Bà đi qua, ngồi xổm trước mặt Khương Khương, ôn nhu hỏi, “Bạn nhỏ, con là Khương Khương sao?”.
Khương Khương gật gật đầu dạ một tiếng, từ trên băng ghế nhảy xuống, mở giọng giòn giã mở miệng, “Đúng vậy! Xin chào A di ! Con là Khương Khương!”.
(A di là dì theo tiếng phổ thông)Dương Ngọc Hoa nhìn bé con trước mặt, phát hiện khi nàng nói chuyện, hai mắt sáng lấp lánh như sao trên trời, khuôn mặt tươi cười đáng yêu cực kỳ, không chút thẹn thùng khi gặp người lạ, thoạt nhìn vô cùng thoải mái, cứ như một đoá hoa mới nở đầy phấn chấn rực rỡ.
Dương Ngọc Hoa bị tiểu đáng yêu Khương Khương ảnh hưởng không tự chủ được mà nở nụ cười, hơn nữa chỉ vừa gặp con bé đầu đầu, trong lòng bà liền sinh ra cảm giác thân thiết , cảm thấy rất thích đứa nhỏ này.
“Khương Khương, con có thể gọi ta là Dương a di nha”, Dương Ngọc Hoa duỗi tay xoa đầu tiểu cô nương, ôn hoà tiếp tục mở miệng hỏi, “Khương Khương, sau này nếu ta đến cô nhi viện làm thủ tục nhận nuôi con, con có đồng ý về ở cùng một nhà với Dương a di không?”.
Dương Ngọc Hoa tuy rằng luôn kiên định đi theo chủ nghĩa độc thân nhưng bà lại rất thích trẻ con, vẫn luôn muốn được một bạn nhỏ gọi là “Mama”.
Cho nên năm nay đã 45 tuổi rồi, bà quyết định nhận nuôi một đứa trẻ ở cô nhi viện.
Mà sau khi nhìn thấy Khương Khương, Dương Ngọc Hoa liền hy vọng có thể cùng bé con này trở thành mẹ con, cho nên vừa rồi trong lúc hỏi ý kiến con bé, trong giọng nói không khỏi mang theo chút lo lắng.
Khương Khương chớp mắt,hàng mi dài như cánh quạt hơi run lên, bé con nhìn dì xinh đẹp dịu dàng trước mặt.
Là một hậu duệ cương thi, Khương Khương kỳ thật có thể cảm nhận được cảm xúc của mọi người xung quanh đối với mình.
Hiện tại, nhìn dì xinh đẹp này Khương Khương có thể cảm nhận được dì ấy vô cùng thích mình nha, loại yêu thích này tựa như một con suối êm đềm chảy róc rách, vô cùng ôn nhu và bao dung, mang đến cảm giác cực kỳ ấm áp ~Khương Khương mím miệng nhỏ suy ngẫm một lát, sau đó mi mắt cong lên.
Con bé vươn tay ra nắm lấy ngón tay Dương Ngọc Hoa, giọng nói mềm mại mà nghiêm túc trả lời, “Khương Khương đồng ý về chung một nhà với Dương a di nha ~”Dương Ngọc Hoa rũ mắt nhìn bàn tay nhỏ ấm áp, đáy mắt không kiềm nén nổi hơi ướt lên.
Bà ôm lấy Khương Khương, động tác ôn nhu vỗ lưng con bé, nghẹn ngào lại cao hứng mà nói , “Cảm ơn Khương Khương, sau này ta sẽ cố gắng hết sức làm một người mẹ thật tốt”.
Khương Khương nghe giọng Dương Ngọc Hoa hơi nức nở nhưng lại không biết đó là do bà quá cao hứng.
Cho nên mặt con bé hiện lên vẻ lo lắng, nhẹ nhàng mà dán vào bên mặt Dương Ngọc Hoa, ở bên tai bà tự biên tự diễn mà an ủi, “Không khóc nha, không khóc nha, về sau Khương Khương cũng sẽ nỗ lực mà làm một bảo bảo tốt nha!”.
Dương Ngọc Hoa nghe nàng an ủi, nhìn thấy con bé đang nghiêm túc vỗ vỗ an ủi bà, bày ra bộ dạng lo lắng.
Bà không nhịn được mà vừa chảy nước mắt vừa ôm lấy con bé mà cười thật tươi, ôm thật lâu cũng không buông ra.
.
Một khắc này, Dương Ngọc Hoa cảm thấy vô cùng may mắn, chỉ thấy may mắn hôm qua mình còn bận việc chưa ngủ, nhờ thế mới thấy được mail của Trần Du, để hôm nay bà có thể gặp được Khương Khương, ko làm lỡ mọi việc.
Bà không khỏi suy nghĩ, bà có thể trở thành mẹ của Khương Khương sẽ là việc hạnh phúc nhất, may mắn nhất của bà từ trước đến giờ.
Thật là may mắn.
.