Xuyên Thư Tiểu Cương Thi Là Đoàn Sủng Quốc Bảo


Cảnh quay hôm nay của Khương Khương đã hoàn thành, Dương Ngọc Hoa chuẩn bị chở con bé về nhà.

Ở cô nhi viện con bé cũng không có đồ đạc gì khác.

Hơn nữa thừa dịp trời còn chưa quá muộn, bà định đưa Khương Khương đi dạo trung tâm mua sắm mua vài bộ quần áo mới cùng với đồ dùng sinh hoạt cho con bé.

Đó giờ bà chỉ ở một mình, trong nhà không có đồ dùng cho trẻ em, rất nhiều thứ cần phải mua.

Khương Khương ngồi ở ghế phụ, Dương Ngọc Hoa cúi xuống thắt dây an toàn cho con bé, nhìn bộ dạng đáng yêu tò mò với mọi thứ của nàng làm bà mỉm cười giải thích, “Đây là dây an toàn, có thể bảo hộ an toàn khi đi xe ”.

Khương Khương bừng tỉnh hiểu ra gật đầu nhỏ, sau đó ra vẻ nghiêm túc mà vươn đầu củ cải chỉ tay về phía bên cạnh Dương Ngọc Hoa, quan tâm nói , “Mama cũng dắt dây an toàn!”.

Dương Ngọc Hoa nghe giọng mềm mại của bé con, bà ừ khẽ đáp ,“Được, Mama hiện tại liền thắt dây an toàn”, trong lòng dâng lên từng dòng nước ấm, không nhịn xuống cúi đầu, hôn lên mặt Khương Khương một ngụm.

Khương Khương thu hoạch được thêm một nụ hôn, con bé thẹn thùng đỏ mặt, đỏ lên như lúc được ăn bánh kem dâu tây hôm nay, đáng yêu vô cùng.

Dương Ngọc Hoa tâm tình cực kì tốt khởi động xe, hướng về phía nội thành chậm rãi rời đi.

Ra khỏi vùng hẻo lánh, bà rẽ lên đường cao tốc, chạy chừng hai mươi phút, sau đó xuống khỏi cầu vượt, khoảng cách với nội thành càng ngày càng gần.

Nghiêng đầu nhìn thoáng qua Khương Khương, thấy con bé đưa mặt kề sát vào kính xe ngắm quang cảnh ven đường, mặt trẻ con phì ra hai bên má đáng yêu vô cùng, con bé cứ thế nhìn quang cảnh ngoài cửa đến phát ngốc.

“Thật đẹp nha!”, Khương Khương hai mắt sáng lấp lánh mà tán thưởng.

Đường phố nội thành đèn đường sáng trưng, dòng xe qua lại cùng dòng người đi đường tấp nập hai bên đều là những hình ảnh náo nhiệt mà đó giờ Khương Khương chưa từng thấy qua.

Đối với biểu cảm thích thú cùng kinh ngạc của con bé, Dương Ngọc Hoa như là nghĩ tới cái gì đó, nàng ôn nhu hỏi, “Khương Khương, trước kia con chưa từng tới nội thành sao?”.

Khương Khương lắc đầu, bím tóc nhỏ quơ quơ, “Chưa từng đến!”.

Là trẻ mồ côi ở cô nhi viện, Khương Khương vẫn luôn ở nơi đó, chưa từng có kiến thức gì về thế giới bên ngoài.

Dương Ngọc Hoa nghe vậy thần sắc hơi cứng lại, trong lòng cảm thấy hơi chua xót.

Bất quá khi nhìn đến con bé vẫn tươi cười xán lạn bộ dạng vui vẻ như cũ, chua xót thoáng qua tựa hồ cũng theo gió nhẹ bay đi, bà cong môi cười, ôn nhu đáp, “Về sau Mama sẽ mang con đi dạo nhiều nơi hơn, sẽ dắt con đi xem thật nhiều phong cảnh mà con chưa từng thấy”.

Dương Ngọc Hoa mang theo Khương Khương đi tới một trung tâm, nơi này ăn chơi ca hát nhảy múa muốn cái gì cũng đều có, ở lầu hai còn có một cái siêu thị lớn, khá thuận tiện khi đi mua sắm.

Mà hiện tại thời gian vừa vặn là 8 giờ tối, đối với người trẻ tuổi thì sinh hoạt ban đêm vào lúc này mới chỉ là bắt đầu mà thôi, hiện tại trung tâm cũng đầy người qua lại.

Không ít người đang xếp hàng trước các cửa hàng ăn uống tại đây, Dương Ngọc Hoa liền dắt Khương Khương tới một nhà hàng bán đồ ăn Thái đang có ít người xếp hàng trước của nhất.

Cửa tiệm có chuẩn bị ghế chờ bên ngoài cho các thực khách xếp hàng nghỉ chân.

Nhà ăn trang hoàng theo phong cách Thái Lan rất bắt mắt, ngoài cửa để hai cây dừa trang trí cao lớn xanh um hơi nghiêng vào nhau, trông rất thật, đến mấy trái dừa treo trên ngọn cũng y hệt ở ngoài.

Khương Khương ngưỡng đầu nhìn, miệng mím mím, mặt tỏ vẻ kinh sợ.

Hiển nhiên đối với người không biết qua cây dừa mà nói, trước mặt hai cái cây to thiệt to này, còn có trái của nó còn to hơn đầu của Khuơng Khương nữa!! Đứng ở dưới cũng hơi sợ nha.

Mà hình ảnh Khương Khương đang kinh ngạc đến ngơ ngẩn dưới gốc cây đã thu dẫn vài ánh mắt của các nữ sinh mặc đồng phục JK đứng gần đó.

Mấy nữ sinh cao trung liếc nhau, toàn bộ đều không hẹn mà cùng mà bị nàng hạ gục rồi.

“A a a, cô bé đằng kia đáng yêu quá đi! Vừa xinh lại vừa dễ thương!”, Nữ sinh tóc ngắn ngăn không được mà hô to.

Bạn tốt vội không ngừng gật đầu, “Quá đáng yêu! Nhìn giống như ngôi sao nhí trong giới giải trí vậy đó! Thật muốn ôm về nhà a!”.

Hướng khác một nữ sinh cột tóc đuôi ngựa không chịu được mà lấy điện thoại ra chụp cô bé xinh đẹp đứng phía dưới cây dừa, chụp liền mấy tấm cho đến khi vừa ý thì đem ba tấm đẹp nhất up lên một group trên weibo.

Khương Khương cùng Dương Ngọc Hoa ăn vài món chua chua ngọt ngọt của Thái xong, hai mẹ con vào thang máy đi lên lầu 4 vào một cửa hàng thời trang trẻ em.

Đây là cửa hàng thời trang trẻ em cao cấp, mấy chiếc váy nhỏ treo trong cửa hàng đều thiết kế vô cùng đáng yêu.

Ánh mắt Dương Ngọc Hoa đảo qua kệ trưng bày váy trong tiệm, chỉ cảm thấy cái nào cũng hợp với Khương Khương, quả thực muốn cho con bé thử tất cả mọi thứ!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui