Diêu Bạch Trúc chết rồi, mang theo bạn trai đầu tiên cô yêu nhất cùng nữ trợ lý cô tín nhiệm nhất.
Từ tầng hai mươi tám nhảy xuống, cả ba cùng chết.
Diêu Bạch Trúc là tác giả viết truyện mạng, gia cảnh nghèo khó, thời đại học đã dựa vào việc gõ chữ viết bản thảo kiếm tiền sinh hoạt, viết gần mười năm, cuối cùng mắc phải bệnh viêm quanh khớp vai, thoái hóa đốt sống cổ, thoát vị đĩa đệm cột sống thắt lưng, viêm gân bao hoạt dịch...
Bệnh tật không ít, tiền bạc chẳng kiếm được bao nhiêu.
May mắn thay, ông trời không phụ lòng người, để cô bán được một bản quyền tác phẩm.
Có được một khoản tiền bản quyền lớn, tác phẩm còn được chuyển thể thành phim.
Tiền bản quyền cộng thêm số tiền dành dụm trong nhiều năm qua, Diêu Bạch Trúc quyết định mua một căn hộ cao cấp.
Công ty điện ảnh còn thuê cô làm biên kịch, đồng thời tìm cho cô một cô trợ lý chu đáo.
Không chỉ sự nghiệp lên đến đỉnh cao, không lâu sau, Diêu Bạch Trúc độc thân hai mươi chín năm, gặp được một người đàn ông đẹp trai, hết mực quan tâm đến cô, nhanh chóng rơi vào lưới tình.
Cô nào ngờ rằng, đây là cái bẫy mà trợ lý và bạn trai giăng ra nhằm vào mình, vòng xoáy tình yêu thực chất là cái bẫy chết người, mục đích là căn hộ và bản quyền hai cuốn tiểu thuyết khác đang đứng tên cô.
Đáng tiếc kế hoạch của hai người chưa thành công đã bị Diêu Bạch Trúc phát hiện.
Cô thức đêm đọc tiểu thuyết tìm cảm hứng nên ngủ quên, hai người kia lại tưởng cô đã ra khỏi nhà nên vào phòng tâm sự, bị cô bắt gặp.
Hai người hoảng sợ, muốn giết cô diệt khẩu, nhưng bị cô một mình chống trả, kéo cả hai người cùng rơi từ ban công xuống, cùng chết.
Trong vài giây ngắn ngủi rơi xuống, cô bỗng nhiên hiểu ra một đạo lý, tình yêu đúng là có thể giết chết người, nếu có kiếp sau cô tuyệt đối không động vào thứ đồ chơi hại người này nữa.
Chỉ tiếc cho căn hộ cao cấp mới ở được ba tháng...
*
Diêu Bạch Trúc bị tiếng nói chuyện đánh thức.
“Bà già, thuốc này có tác dụng không?”
“Sao lại không có tác dụng, thuốc kích dục cho động vật giao phối đấy, con lợn nái ăn vào còn phải tìm đến ba, bốn con lợn đực, huống hồ là hai người gầy như que củi.
Ông cứ yên tâm đi.”
“Vậy thì tốt, đám thanh niên này sau khi về thành, nếu không thành công thì sẽ không còn cơ hội nữa.”
“Úc Hàn Thanh có công việc trong thành, dẫn theo Giang Tiểu Dao về thành phố hưởng phúc, Diêu Bạch Trúc khỏe mạnh, ở lại làm vợ cho thằng ba nhà ta.
Hôm nay mà xong việc, cả cái đội sản xuất Cao Sơn này ai mà chẳng phải ghen tị với nhà họ Giang chúng ta.”
“Cũng không uổng công chúng ta tính toán, vì chuyện này mà trưa nay tôi lo lắng đến nỗi chẳng dám uống rượu.”
“Trong nhà còn rượu trắng, hay là về phòng tôi rót cho ông chén, tôi chiên thêm ít lạc, dù sao thì bốn người trong phòng kia cũng phải vật lộn một phen.”
“Cũng được, đợi uống rượu xong, chuyện trong phòng cũng xong xuôi, chúng ta đi chặn người là vừa.”
…
Người chết rồi còn có thể nghe thấy tiếng sao?
Diêu Bạch Trúc hoang mang mở mắt ra, nhìn thấy một người đàn ông đen gầy hèn hạ, đang đưa tay cởi thắt lưng của cô.
Chưa kịp nhìn kỹ, cô đã giáng cho anh ta một cái tát.
Bốp!
Tên lưu manh chết tiệt!
Dám giở trò đồi bại với cô, muốn ăn đòn.
Vung tay tát xong, cô thuận thế đạp một cú, anh ta ngã vật ra giường, bất tỉnh nhân sự.
Ôi trời, sao cô lại lợi hại như vậy, một cúc đạp ngất xỉu người ta!
Đang định đứng dậy, đầu bỗng nhói đau, Diêu Bạch Trúc ôm đầu ngã vật xuống giường, trong đầu như tua lại một bộ phim, hiện lên cuộc đời bi thảm hai mươi mốt năm của một cô gái cùng tên.
Trên có anh, chị, dưới có em, Diêu Bạch Trúc là đứa con bị kẹp giữa, lại còn bị kẹp ở cả hai đầu.
Từ nhỏ đã không được yêu thương, việc nhà đều đến tay cô, nhưng đồ ăn ngon thì đừng hòng đến lượt.
May mà cô trời sinh khỏe mạnh, lại đảm đang, tháo vát.
Người nhà tham lam có một người giúp việc giặt giũ, nấu nướng, chăm sóc em út miễn phí như cô, nên mới không để cô chết đói.
Mặc dù cuộc sống khó khăn, nhưng Diêu Bạch Trúc vẫn luôn lạc quan, tích cực.
Cô học rất giỏi, thi chuyển cấp từ cấp hai lên cấp ba đứng thứ ba toàn trường, lẽ ra đã được học trường cấp ba tốt nhất thành phố, nhưng gia đình nhất quyết bắt cô nghỉ học.
Lý do là nhà đông con, không có tiền, cho cô học hết cấp hai là đã có công lắm rồi, cô phải biết ơn, đã đến lúc cô phải báo đáp gia đình.
Tuy nhà đông con, nhưng bố mẹ và anh, chị cô đều có công việc chính thức, điều kiện không tệ, nuôi ba đứa con ăn học dư sức.
Bố mẹ thiên vị đến mức bất công, nguyên chủ từ nhỏ đã bị chèn ép, căn bản không dám làm trái ý.
Sau khi nghỉ học, cô quán xuyến hết việc nhà, từ trong ra ngoài, từ lớn đến bé, nhưng ngày nào cũng bị bố mẹ mắng là ăn bám.
Anh, chị em cũng coi cô như người ở, sai bảo đủ điều, đến cả đồ lót cũng bắt cô giặt.