Lê Vân Hà cảm thấy vui sướng! Cô xuyên thư thật rồi!
Mấy tác giả kia không hề lừa cô.
Nhưng mà cô thấy có chút thiệt thòi.
Người khác xuyên thư không thành nhân vật chính thì cũng thành nhân vật phụ, hay là phản diện.
Nói chung là người ta xuyên thành một nhân vật có ảnh hưởng lớn đến cốt truyện và kết cục, còn cô...!xuyên thành một người qua đường số n.
Nói đến cuốn tiểu thuyết mà Vân Hà xuyên vào thì nó có chút đặc biệt.Đây là thế giới ABO, nơi mà nam nữ chỉ dùng để phân biệt xưng hô.
Còn giới tínhđược chia thành ba giới: alpha, beta và omega.
Mặc dù tiểu thuyết ABO thường là nam x nam hay nữ x nữ nhưng cuốn cô đọc là nam x nữ.
Đúng đấy, là hạc trong bầy gà.
Đặc biệt hết chỗ nói.
Nói đến nam chính, nữ chính thì chỉ có thể nói hai chữ: "Tuyệt vời!", khuyến mãi thêm một tràng vỗ tay thật dài thật dài.
Nam chính có tài, có sắc, có tiền, là alpha toàn năng nhất.
Dù Vân Hà cảm thấy cách xây dựng nhân vật kiểu này ảo quá trời quá đất, nhưng mà tác giả viết nam chính có sự kiên trì khổ luyện nên cô chấp nhận được kiểu nhân vật này.
Còn nữ chính là một omega vạn người mê, ngoài ra nữ chính còn rất thông minh, đứng cạnh nam chính chính là tuyệt phối.
Vân Hà nhớ lại cốt truyện một hồi thì lại nghĩ đến bản thân mình.
Xuyên vào người qua đường Ất học chung lớp với nam chính.
Nói dễ hiểu thì là nam chính ngồi ở bàn cuối góc lớp cạnh cửa sổ thì cô là kiểu nhân vật ngồi gần cửa ra vào đấy.
Nhân vật cô xuyên vào cũng là "Lê Vân Hà", là một alpha, lẽ dĩ nhiên là yếu hơn nam chính mọi mặt rồi.
Vì Vân Hà có kí ức của chủ nhân cơ thể này, cô tóm lấy những thông tin quan trọng để có thể sống chung với gia đình mà không bị nghi ngờ.
Gia đình cô giàu có, cha mẹ hạnh phúc, yêu thương con gái hết mực.
Đối với cha mẹ này của cô, họ đều là beta nhưng không hiểu kiểu gì lại sinh ra một đứa con alpha.
Nhưng mà kệ, đó là chuyện của má tác giả.
Năm nay Vân Hà 16 tuổi, theo quy định của đế quốc, cô phải đi học.
Khốn khiếp, cô ghét nhất là trường học.
Nhưng mà không đi học thì khả năng nguyên gia đình sẽ đi ăn "cơm đế quốc" dễ như chơi, chưa kể cô còn là một alpha, sau này sẽ giữ các chức vụ quan trọng trong đế quốc.
Cô thừa nhận rằng cô phải đi học, dù cô cực kì không muốn, hoặc là nói cô ghét đi học.
Vân Hà tư tưởng thoáng, cảm thấy cuộc sống ở thế giới mới không quá tệ, trừ chuyện đi học ra.
Sáng sáng rèn luyện thể dục thể thao, chiều chiều học văn học toán, tối quây quần ăn một bữa cơm với cha mẹ.
Cuộc sống cứ bình bình đạm đạm trôi qua như vậy...!.
Truyện Đông Phương
Đến khi cô bỗng nhớ đến một chi tiết "một con sâu làm rầu nồi canh".
Tác giả viết nhân vật nào cũng hay, cũng tốt chỉ trừ phản diện.
Một câu hỏi đặt ra là sao cô không nhớ nhân vật này lúc mới xuyên qua mà đến giờ mới nhớ ra? Câu trả lời là não cô bị nhồi kí ức của hai người nên lỡ không nhớ một nhân vật thì cũng đúng mà nhỉ!
Quay lại với nhân vật phản diện, thực sự là làm xấu mặt mũi của anh em bà con phản diện mà.
Phản diện của cuốn tiểu thuyết này là một kẻ ngu ngốc, chỉ được tứ chi phát triển ngang hàng với nam chính, các mặt còn lại đều xếp dưới nam chính tám con phố.
Vân Hà cảm thấy tác giả xây dựng phản diện kiểu này là để thử thách sự kiên nhẫn của nam chính và nữ chính chứ chẳng để làm gì hết.
Thế mà người qua đường Ất như cô lại chết đầu tiên trong một trận chiến khi kẻ ngốc đó sống đến đại kết cục 200 chương sau.
Vân Hà: "..."
Cô thực sự muốn bóp cổ tác giả.
Dù thế nào thì "trận chiến khảo sát năng lực đầu tiên" của khoá này, cô phải té sớm..